Không biết, Lục Hạo Thành giờ phút này muốn đắm cho cái mặt tự mãn đang tươi cười kia bao nhiêu quyền, đánh cho anh ta răng rơi đầy đất mới hét giận. Anh nghĩ như vậy, tay cũng nắm chặt lại, nhưng mà ở trước mặt Lam Hân trước mặt, anh cũng không có lá gan đó. Nếu anh ra tay, Lam Lam lập tức trở mặt thành thù. Anh biết quá rõ tính khí của cô gái kia. “Lam Lam, đây đều là công lao của em.” Nhạc Cần Hi nói xong, ý cười ôn nhu nhìn thoáng qua Lam Hân. Lam Hân ngơ ngác, cái đó và cô có liên quan sao? Lục Hạo Thành sắc mặt lại âm trầm hơn, anh bước lên – phía đước áp sát phía sau Lam Hân, vẻ mặt âm trầm nhìn Nhạc Cẩn Hi. Cái đó và Lam Lam có liên quan quái gì chứ? Lam Hân: “Cần Hi, hình như em chưa làm được gì?” Nhạc Cần Hi bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Lam Lam, sao lại không có? Em mỗi ngày đều cỗ vũ ủng hộ anh, còn có ý kiến của em, với anh mà nói rất quan trọng, anh vừa đàm phán với một doanh nghiệp nước ngoài và hợp tác được với họ, công ty quả thực là dệt hoa trên gấm.” ” Lam Hân đổ mồ hôi, cô tuyệt như vậy sao? Chương 585, Đánh;ch/aph42:răngrpt đây đất:Jmới tiết giận Sao bản thân lại không có phát hiện? “Cần Hi, lại chúc mừng anh!” Lam Hân cười nói. Nhạc Cần Hi vui tươi hớn hở “Lam Lam, đó đều là công lao của em, đợi lát nữa triển lãm kết thúc, mời em một bữa, em có thể để bụng ăn một bữa tôm hùm lớn.” Lam Hân: “Trời” Được chụp mũ công lao lớn như vậy, cô cũng vui vẻ, nhưng nghĩ lại vẫn có chút hổ thẹn, cô thật sự cũng chưa làm được cái gì. Chỉ là bình thường hay thảo luận với Cần Hi về các mẫu thiết kế giúp anh áy sửa đổi bản thiết kế. Lam Hân nháy mắt cảm thầy sức thu hút của mình lại tăng cao. “Được!” Lam Hân cười gật gật đầu. Nhạc Cần Hi bỗng nhiên nhìn thoáng qua quần áo trên người Lam Hân, kích động nói: “Lam Lam, bộ này là thiết kế mà em đã cho anh xem sao? Thành phẩm đã làm ra rồi, rất thích hợp với em, xem ra Lam Lam chúng ta nháy mắt liền trưởng thành.” “….” Lam Hân đầu đây vạch đen, cô trong mắt anh biên thành trẻ con từ khi nào vậy chứ? Trời! I Cô thậm chí còn không biết! Lục Hạo Thành lần này thật đúng là nổi điên: “Giám đốc Nhạc, nhân viên của anh vừa gọi đấy” Lục Hạo Thành lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, anh muốn nói, “Nhạc Cẩn Hi, anh cút ngay!” những lời nói ra lại không đồng nhát. “ÔI Giám đốc Lục, anh cũng ở đây hả?” Lục Hạo Thành: “……: Anh ta mắt mù sao, anh vẫn đều ở đây được không? Nhưng mà, thật sự có người gọi Nhạc Cần Hi. Nhạc Cẩn Hi nhìn thoáng qua Lam Hân, nghiêm túc nói: “Lam Lam, chân em chưa tốt, chớ đi nhiều, anh bận việc chút sẽ tới tìm em.” Lam Hân: “Cần Hi, không cần đâu, em biết trong khoảng thời gian này anh bận nhiều việc mệt chết đi được, đừng ị lao lực quá.” “Ừ! Cảm ơn Lam Lam nhà chúng ta quan tâm, anh không sao.” Nhạc Cần Hi vừa cười vừa rời đi. Lúc xoay người, ánh mắt còn khiêu khích nhìn Lục Hạo Thành. Lục Hạo Thành tức giận đến co rút khóe miệng, giờ phút này lại không thể làm gì. Anh cảm thấy bản thân chưa bao giờ phải nhẫn nhịn như: thế này Được, được!! Lục Hạo Thành tự an ủi chính mình, không nổi nóng, không nỏi nóng, Nhạc Cần Hi vẫn luôn chăm sóc mẹ con Lam Lam, anh nhịn không đánh cậu ta. Lam Hân tựa hồ cảm giác được anh đang tức giận, quay lại liếc anh Vẻ mặt phẫn nộ của Lục Hạo Thành sắc nháy mắt trở nên ủy khuất không thôi. Lam Hân cạn lời, sắc mặt của người này sao thay đổi còn nhanh hơn lật sách vậy? Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, chúng ta tiếp tục đi.” Hay cho câu một tịch mùa đông ấm, không hài lòng tháng sáu hàn. Lục Hạo Thành đã biết cả đời không thể hoà thuận vui vẻ với Nhạc Cần Hi được. Lam Hân có chút nghi hoặc nhìn anh, “Anh không sao chứ!” Lục Hạo Thành nói: “Lam Lam, em thấy anh có gì sao?” Cô không có việc gì, anh sẽ vô sự. Lam Hân: “Thật sự không có việc gì?” Lục Hạo Thành: “Thật không có việc gì!” “Đi thôi!” Lam Hân tiền nhanh về phía. Lục Hạo Thành: “……. z Nhìn bóng dáng Lam Hân đi, sao trong lòng có chút tổn thương chứ? Sau đó cả hai đã tham quan rất nhiều phòng triển lãm. Lam Hân trong tay cầm di động, note lại những gì mình thấy và học được. Lục Hạo Thành toàn bộ quá trình đều đi cùng cô, nhưng không có quấy rày đến cô. Nhìn cô nghiêm túc, giống như mẫu người nữ cường mạnh mẽ điền hình. Lam Hân nhìn ghi chú đã hòm hòm, cô ngước lên nói: “Giám đốc Lục, chúng ta đi xem vải đi.” Trang phục cao cấp hay không, không cần chạm đến, mà vừa nhìn vào đã. phải tạo ra cảm giác thoải mái, kết câu của một bộ quân áo thường được quyết định bởi chát liệu vải.Mỗi đường kim mũi chỉ đều dẫn dắt mọi người đến một cuộc sống tốt đẹp hơn. Chất liệu vải cao cấp tạo cảm giác thoáng khí và mang đến sự hưởng thụ hoàn toàn mới mẻ. “Được!” Lục Hạo Thành mang cô đến khu triển lãm phụ kiện. Khu trưng bày này có hơn 1.. doanh nghiệp dệt may, đây đều là những cụm công nghiệp dệt vải rất lớn.. Các danh mục trưng bày bao gồm sợi gai / bông, lụa, dệt kim, dệt thoi, len, công nghệ nano, thêu, vải composite, vải chức năng … các loại vải, cái gì cần có đều có. Ngoài ra còn có các loại phụ kiện, cúc áo, khóa kéo … đa dạng khiến mọi người choáng ngợp. Dạo qua một vòng, Lam Hân thật sự tìm thấy loại vải mình cân. “Lục Hạo Thành, anh mau nhìn xem, loại vải cashmere màu trắng này rất đẹp và có độ bóng tốt. Chúng ta có thể chọn loại vải này cho trang phục mùa đông năm nay. Chắc là hàng mới năm nay, triển lãm năm ngoái em chưa thấy. Cũng có những ba màu, tăng tính lựa chọn. Lục Hạo Thành cũng rất hài lòng với màu sắc của vải, vì vậy anh liền ghi chú lại cách thức liên hệ với công ty vải trở về sẽ tiến hành liên lạc. Tất cả các loại lông thỏ và len thường đắt hơn, nhưng chúng có khả năng giữ ấm tốt, mềm và nhẹ. Điều họ muốn là mặc lên phải thật thoải mái. Lam Hân thích dùng loại vải này hơn. Tham quan tới 11 giờ, Lam Hân vẫn hưng trí bừng bừng. Lục Hạo Thành đồng hành cùng cô, tuy rằng nói rất ít, nhưng luôn bảo vệ Lam Hân suốt quá trình. Đã tới giữa trưa, người đến càng nhiều, mà vài tên săn ảnh đã âm thầm thu lại tương tác giữa hai người. Cả hai trở lại nơi đã hẹn với Lý Nghệ Na. Lý Nghệ Na đã chờ sẵn ở đó. Lam Hân cười nói: “Bác, sắp xếp xong mọi việc rồi sao?” Lý Nghệ Na khẽ lắc đầu, nói: “Cũng không có chuyện nhẹ nhàng như vậy, buổi chiều còn có trình diễn ra mắt nhãn hàng, còn phải đi duyệt người mẫu.” Lục Hạo Thành nói: “Cô giáo, công ty chúng tôi cũng là buổi chiều.” Lý Nghệ Na cười nói: “Năm nay thật hoành tráng, nhưng nhìn theo đà phát triển hiện tại, các thiết kế của tập đoàn Lục Thị đều rất tuyệt vời, có thể nói là đứng đầu. Nhưng công ty chúng tôi năm nay cũng không tồi.” Lục Hạo Thành cười nói: “Cô giáo, người là bậc thầy trong giới thiết kế.” Lý Nghệ Na hổ thẹn cười, “Tuy rằng nói ta thu nhận Lam Lam, nhưng rất nhiều thứ còn phải học hỏi con bé, đứa nhỏ này, sau này sẽ là tương lai của giới thiết kế.”