*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Hạo Thành đột ngột xoay người, nhìn cô gái đang ngồi đọc sách, trong sáng thuần khiết, khí chát trong trẻo, yên lặng nhìn quyển sách trong tay, lúc trầm mặc luôn cho người ta một khoảng thời gian yên tĩnh không dám quấy rầy. Từ khi gặp cô, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô bộc lộ cảm xúc tiêu cực, ở cô có thể nhìn thấy vẻ đẹp và sự huy hoàng của cuộc đời cô bất cứ lúc nào. “Lam Lam, bởi vì có em, thế giới của anh không còn cô đơn nữa.” Đang nghiêm túc đọc sách, Lam Hân bỗng nhiên nghe được giọng nói của Lục Hạo Thành, cô ngẳng đầu liếc anh một cái. Lại thấy người kia trong tay cầm sách, vẻ mặt ôn nhu, cười dịu dàng nhìn cô, ánh mắt không giấu được đong đầy tình yêu. Lam Hân mỉm cười: “Vừa rồi không nghe rõ anh vừa nói gì?” Lục Hạo Thành bước tới đối diện cô, ánh mắt vẫn dịu dàng không đổi “Lam Lam, anh nói, bởi vì có em, thế giới của anh không còn cô đơn nữa.” Lam Hân: “….”!! Sao tự nhiên lại nói mấy câu tình ý như vậy, khiến bầu không khí trở nên xấu hỗ Nhưng giờ phút này, đã có cái gì đó khẽ chạm vào trái tim. : ị Một sự rung động khó hiểu, cứ triền miên trằn trọc, lời này, thật sự đánh giá cô quá cao rồi Lam Hân buông quyển sách trên tay, cô bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, từ khi biết mình là Cố Ức Lam, cô vẫn luôn muốn trốn tránh cảm xúc của Lục Hạo Thành. Nhưng người đàn ông này đã nỗ lực sống vì mình. Anh đã dùng tình yêu chân thành từ thời thơ ấu đến giờ cho cô. Mỗi đêm khi nằm xuống, nghĩ đến sự chờ đợi chân thành của người đó, lòng cũng thấy ấm áp biết bao.Lúc đó cô cũng nhận ra rằng, mình không hề đơn độc. Mấy năm nay, năm tháng đã mài mòn góc cạnh của tuổi trẻ, mắt đi một phần ngây ngô, thêm một phần trưởng thành ổn trọng, có một số việc, cô tự biết không thể trốn tránh. “Lục Hạo Thành.” Cô nhẹ giọng gọi anh một tiếng, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng. “Lam Lam, em nói đi!” “Lục Hạo Thành, cám ơn anh, đợi tôi nhiều năm như vậy.” Lục Hạo Thành vừa nghe, ánh mắt chợt lóe,: “Lam Lam, em không cần cảm tạ hẳn là nên...” Tàn HỘn: J…. Hẳn là! Lục Hạo Thành: “Phải” Ngoại trừ nhà họ Cố, không ai tổn thương cô, có thể rút lui nguyên vẹn, trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hạo Thành đôi mắt lại hiện lên sự tàn khốc, khát máu. Lam Hân nhìn ra được sự thay đổi của anh, không nhịn được mà run rẩy, đây mới là Lục Hạo Thành thật sự. Cô chưa từng có cảm giác hận thù sâu đến vậy.Cô rõ ràng không làm gì cả, nhưng mối thù này dường như lại đổ lên đầu cô. Nhà họ Khương cũng vậy, nếu như tiếp tục tuần hoàn, như vậy, kế tiếp chính là Tần Ninh Trăn, Cố An An, bởi vì này những người này, ít nhiều đều có liên quan tới cô, người đàn ông này đủ điên cuồng và cố chấp để làm vậy. Cô nhanh chóng nắm tay Lục Hạo Thành nói: “Lục Hạo Thành, em không sao, anh xem, em đã trở lại khỏe mạnh lành lặn, Nhà họ Khương hiện tại đã không còn công ty, sau này cũng không làm gì được em, bởi vì em có anh.” Bởi vì em có anh, thù địch trong lòng Lục Hạo Thanh tan biến ngay lập tức. Trong phòng có một bó hoa loa kèn trên bàn pha lê cạnh cửa sổ, gió đêm thổi qua, hương thơm nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng khiến người ta bắt giác trầm tĩnh lại. Lam Hân lẳng lặng nhìn Lục Hạo Thành, cô bỗng nhiên phát hiện một vấn đề, Lục Hạo Thành rời khỏi cô, ánh mắt kia sẽ luôn có vẻ nguy hiểm. Đây không phải cô gặp ảo giác, mà là cùng Lục Hạo Thành quen biết một thời gian, cô đã quan sát được. Lục Hạo Thành nhìn cô gái đang căng thẳng, nói: “Lam Lam, bởi vì em lương thiện, cho nên, chuyện nhà họ Khương, kết thúc ở đây.” Lam Hân nghe vậy, bỗng thở phào nhẹ nhõm. “Lục Hạo Thành, nhà họ Khương tuy rằng có quá đáng, nhưng dù sao em cũng lớn lên ở đó.” Lục Hạo Thành: “Anh biết.” Cho nên, anh chỉ dừng lại ở đây. “Lam Lam, anh chỉ cần em.” Lục Hạo Thành ánh mắt kiên định nhìn cô. Có cô, anh làm gì cũng sẽ nỗ lực, cũng không thèm che dấu tính chiếm hữu của mình đối với cô. y Lam Hân nhìn khuôn mặt đẹp như tượng tạc, không nhiễm chút khói lửa nhân gian, ánh mắt kiên định kia, khiến tim Lam Hân như con nai nhỏ đang chạy loạn. PB ha… ” Lam Hân xấu hỗ cười cười, “Lục Hạo Thành, đâu phải đang bồi dưỡng tình cảm.” Lục Hạo Thành: “Lam Lam, anh vừa nhớ ra” Anh nhìn chân cô, nói “Lam Lam, chân em đã đỡ hơn nhiều rồi, đêm mai, chúng ta cùng đi xem phim.” Lam Hân nói: “Anh không cần tăng ca?” “Không cần.” Lục Hạo Thành cười nói. Hôm nay lại là ngày phải đi làm, Lam Hân từ sớm đã dậy tắm rửa, chuẩn bị đi làm. Bỗng nhiên, điện thoại vang lên, Lam Hân vừa thấy là Nhạc Cần Hi, cười nói: “Alo! Cần Hi.” Nhạc Cần Hi hả hê nói: “Cô nhóc, em lại nỏi tiếng.” ” Lam Hân vẻ mặt mông lung. “Nhạc Cần Hi, nghe giọng anh hả hê như vậy, sao em cảm thấy được không phải chuyện gì tốt nhỉ?” “Em cảm thấy có chuyện gì tốt sao?” Nhạc Cần Hi nói. Lam Hân: “Cho nên, anh đang chúc mừng em ư?” Nhạc Cần Hi: “Chúc mừng chúc mừng, lúc này đây, khác hẳn trước kia, cùng đại minh tỉnh Tiêu Nhược Huyên đứng chung với nhau.” Lam Hân hơi nheo mắt: “Em đã hiểu, anh là đến chế nhạo em. Nhạc Cần Hi, anh chờ đó.”