Lam Tử Kỳ không vui hỏi “Anh cả, anh tới khi nào vậy?” Lam Tử Tuần: “Vừa tới!” Lam Tử Kỳ: “Nghe được bao nhiêu?” Lam Tử Tuần: “Đều nghe được.” Lam Tử Kỳ: “Anhhhhhl!” “Đều nghe được anh còn nói vừa tới?” Nếu nói mình vừa xuyên từ thiên đường đến ngục, đi ngang qua nhân gian, anh có tin không? Lam Tử Tuấn: “Giọng em lớn như vậy, từ xa xa cũng có thể nghe được.” Lam Tử Kỳ khóe miệng co rút, tai thính ngàn dặm sao? Rõ ràng mình đã nói rất nhỏ. Lục Hạo Thành nhìn Tiểu Tuấn, đứa con này rất giống anh, vui buồn không hiện trên mặt, lúc đọc sách thì trầm mặc như hoa mai mùa đông, kiêu ngạo thu hút, từ trong ra ngoài đều bình tĩnh thong dong. Lam Lam còn chưa nhận thức được, ba đứa nhỏ, đều vô cùng cố gắng. “Tiểu Tuấn, cháu có cách gì hay?” Ánh mắt Lam Tử Tuấn có chút sâu, nếu là……. Người này sẽ rất vất vả! Ít nhất mẹ sẽ rất tức giận. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này biểu hiện của người này cũng không tôi, đối với anh cậu vẫn tràn ngập hy vọng. Hy vọng người cha này, sẽ cho mẹ con mình một mái ấm hoàn chỉnh. “Chú hiện tại đã làm rất tốt, mẹ không thích bị người ta rình rập, chú Nhạc cũng không dám làm như vậy.” Lục Hạo Thành: “2 2” Anh liếc nhìn hai anh em, nên nghe ai đây? Nhưng trên đường đời, luôn có vài bước sai lầm, anh sẽ phải tìm ra chúng.Người con gái ấy đã khắc sâu trong tim, cả đời này anh sẽ không từ bỏ. Lam Tử Kỳ lên tiếng: “Anh cả, anh có phải hiểu sai rồi không, mẹ cần người bên cạnh.” Cô bé đã nói lâu như vậy, anh cả câu đầu tiên đã phủ định kết luận của mình. Con tim thật chua xót. Lam Tử Tuấn nói một câu đánh vỡ trọng điểm: “Mẹ chưa từng yêu đương.” Lam Tử Kỳ: “Sao anh biết?” Lam Tử Tuấn: “Cái gì anh cũng biết.” Lam Tử Kỳ: “Em không tin!” Lam Tử Tuần: “Anh không cần em tin tưởng.” Lam Tử Kỳ: “Anh, hai anh em chúng ta không thể nói chuyện hòa thuận với nhau được, sau khi ra ngoài, đừng nói với ai em là em gái anh!” Lam Tử Tuấn: “Chưa từng nói qual” Lam Tử Kỳ: “? 2” Đây là anh trai kiểu gì vậy? Lục Hạo Thành nhìn hai đứa trẻ, anh một câu, em một cậu đến sắp cãi nhau rồi. Tiểu Tuấn bình tĩnh, xử sự tỉnh táo, điềm đạm, bình thản, không động không náo, không vội không tranh, có thể tiến có thể lui, thuận theo tự nhiên. Loại tâm lý này còn tốt hơn anh. Anh bỗng nhiên nhớ tới một câu, không quan tâm hơn thua, xem trước đình hoa nở hoa tàn; vô tình rời đi, nhìn mây trời. AI Có vẻ có chút xa vời, không thích hợp với Tiểu Tuần. “Tiểu Tuấn, Kỳ Kỳ, quay lại đọc sách đi!” Lam Tử Tuần không nói lời nào, xoay người liền rời đi. Lam Tử Kỳ nhử mấy quyền sau lưng anh trai, đều nói anh em sinh đôi tâm ý tương thông. Tại sao xảy ra với mình chứ? Tuy nhiên không phải người nào đều theo lẽ thường, ít nhất anh cả sẽ không, anh hai sẽ không nghĩ gây sự với mình, sẽ nhường em gái, nhưng anh cả thì không bao giờ. Lục Hạo Thành cười nói: “Kỳ Kỳ, ta ôm cháu trở về.” Lam Tử Kỳ khẽ gật đầu, tâm trạng vô cùng buồn bực. Bốn người năm giờ mới trở về từ nhà sách, trong khoảng thời gian đó, Lục Hạo Thành đã ngủ hai giấc tới tận năm giờ. Anh thực sự cảm thấy việc chăm sóc con cái không hề đơn giản.Giờ phút này cũng cảm nhận được khó khăn của mẹ cùng Lam Lam. Lam Hân cùng Trầm Giai Kỳ cũng trở về ăn cơm tối, bữa tối lại náo nhiệt vì đông đủ mọi người. Sau bữa cơm, Lam Hân trở về phòng đọc sách, Lục Hạo Thành cầm một ly nước dâu đưa lên. “Cốc cóc, vỏ, Lam Hân đang đọc sách mà Dịch Thiên Kỳ đưa cho, nghe tiếng gõ cửa, cô đã biết là Lục Hạo Thành. Suốt bữa cơm, anh cũng không nói mấy lời.Có Kỳ Kỳ, không khí luôn sôi động. Cô nói: “Mời vào.” Lục Hạo Thành bưng nước trái cây đẩy cửa đi vào: “Lam Lam, anh làm sinh tố dâu cho em” Lam Hân nhìn người đàn ông đang tươi cười, trong mắt vẫn tràn đầy dịu dàng “Cám ơn! Ngồi đi!” Lục Hạo Thành đặt ly nước trên bàn, ngồi xuống cạnh cô. “Đang xem sách gì vậy?” Lam Hân nhìn lướt qua cuốn sách, “Tùy tiện xem chút thôi!” Lục Hạo Thành nhìn qua, ánh mắt thâm thúy, “Lam Lam, em muốn học quản lý bất động sản sao?” Lam Hân bắt đắc dĩ cười: “Cha muốn tôi học, nhưng nhìn qua một chút, có vẻ cũng không dễ hiểu lắm.” Lục Hạo Thành nhướng mày, dịu dàng nói: “Xem ra, chú Dịch tìm được người nói nghiệp rồi.” Lam Hân nhìn thoáng qua anh, nghĩ đến lời anh hai mình nói hôm nay: “Lục Hạo Thành, cảm ơn anh, đồng ý trợ giúp nhà họ Có.” Tình trạng Nhà họ Cố như bây giờ, nhà nào cũng tránh như rắn rết, mà anh vẫn bằng lòng trợ giúp họ. Lục Hạo Thành khẽ cười, lằng lặng nhìn cô, “Lam Lam, bởi vì nhà họ Cố có em.” Lam Hân hiểu ý anh, cũng biết tính anh. Hai người cùng lên tiếng, rồi nhìn nhau bật cười cười. “Lục Hạo Thành, anh muốn nói cái gì?” Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua thời gian, nói: “Vẫn còn sớm, đi ra ngoài dạo không?” Lam Hân khẽ lắc đầu, “Hôm nay không đi, ngày mai còn phải đi làm.” Lục Hạo Thành hơi có chút thất vọng, anh thích cùng cô đi dạo. Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước: “Vậy anh ngồi đây cùng em đọc sách đi.” Lam Hân theo thói quen muốn từ chối, trong đầu bỗng nhiên lại nghĩ tới dáng vẻ cô đơn tối qua của anh, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại gật đầu. “Được!” Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, cả người vui sướng, tựa như đang ở trong vực sâu nhìn thấy có ánh sáng. Anh nhìn thoáng qua giá sách trong phòng cô, có rất nhiều sách, thật sự là cô gái rất thích học hỏi. Lục Hạo Thành đứng dậy, tùy ý nhìn thoáng qua giá sách.Có cuốn về 12 chòm sao, nhưng đa số vẫn liên quan đến thiết kế. Lại xem qua một lượt, tập thơ, kinh dịch, đủ các loại sách về nhiều lĩnh vực. Nhìn những cuốn sách ở kệ thắp nhát, đều nói về tâm lý. . Ngôn Tình Ngược Tùy ý rút ra một quyển để xem, vừa mở ra, bên trong đã có rất nhiều đánh dấu. “Lam Lam, sách này em đều đọc hết rồi sao?” Lam Hân cúi đầu đọc sách, đáp: “Đều đọc hết rồi.” Lục Hạo Thành nhằm đếm, có tầm gần hai mươi cuốn. Cuốn sách anh cầm trên tay, mở ra trang đầu tiên, “bạn có thực sự hiểu cảm xúc của bản thân?” Mặt trên ghi chú một câu, “Tôi thụ động khi tương tác với mọi người trên thế giới này và tôi không có toàn quyền chủ động. Tôi muốn kiểm soát cảm xúc của mình để không sợ sinh ra sợ hãi hay đau đón” Tim Lục Hạo Thành không nhịn được mà đau đớn, còn đau hơn anh. Lại tiếp tục lật vài trang, có một dòng viết, ” Đây là cuốn sách thứ hai mươi mốt tôi đã đọc. Tôi sẽ tràn đầy sức mạnh để đối mặt với tất cả những điều không vừa ý trong cuộc sống, và thậm chí sẽ dùng góc nhìn mới để đối xử với thế giới —— Lam Hân.”