Lam Hân không có cầm lấy, mà cười rồi hỏi Nhiên Nhiên:"Nhiên Nhiên, con nói cho mẹ nghe, trong này đều là phí đi diễn của con, hay là cũng có tiền của mẹ Cần Nghiên của trong." Thẻ của Nhiên Nhiên, là dùng để gửi tiết kiệm, cô cũng không phụ trách thông tin của cái thẻ này. Cô rất bận, Cẩn Nghiên nói với cô, cô liền đi làm giúp Nhiên Nhiên một cái. Không ngờ Nhiên Nhiên lại kiếm được nhiều tiền như thế này, còn kiếm được nhiều tiền hơn cả người mẹ này. Có những lúc, Cẩn Nghiên cũng sẽ trực tiếp đưa phí diễn xuất của Nhiên Nhiên cho cô, mỗi lần đều rất là nhiều. Cẩn Nghiên cũng biết cô đang tìm nhà ở thành phố Giang này. Với năng lực kinh tế hiện giờ của cô, tuyệt đối không có vấn đề gì. Cô chỉ muốn dùng tiền của mình để mua nhà, không muốn Cần Hi và Cẩn Nghiên giúp đỡ. Cô đã nợ hai người họ quá nhiều quá nhiều rồi. Nhiên Nhiên giơ bàn tay của mình lên, nhìn kỹ bên dưới, cầm theo một bộ quần áo, đưa tay đặt trên mặt mẹ, ấm áp mà nói:"Mẹ, mẹ lại suy nghĩ nhiều rồi, mẹ Cẩn Hi cũng biết tính cách của mẹ, tuyệt đối không để tiền vào trong cái thẻ này, mẹ, mẹ cứ an tâm mà cầm lấy, đây là tiền mà Nhiên Nhiên trong một năm qua kiếm được. Mẹ yên tâm, Nhiên Nhiên và anh là con trai trong nhà, phải có trách nhiệm với gia đình." Lam Tử Nhiên từ nhỏ đã ở bên cạnh Lạc Cẩn Nghiên biết được nhiều chuyện, sớm đã biết mẹ mình không dễ dàng gì. Diễn xuất cũng là cái mà cậu thích, cậu sẽ nỗ lực trong cái ngành này. Lam Hân nghe thấy lời nói chững chạc của con trai, trong lòng cô ấm áp vô cùng, ba đứa trẻ, những lúc mà cô cảm thấy mệt mỏi, ba anh em là bảo bối quý nhất của cô trên đời này. Cô ôm Nhiên Nhiên vào lòng, vỗ vỗ nhẹ lên người cậu:"Aya, Nhiên Nhiên của mẹ lớn rồi, mau đi tắm đi, hôm nay mệt cả ngày rồi, tắm xong thì nghỉ ngơi sớm, ngày mai mẹ đưa con đi chơi." "Con biết rồi, mẹ, Nhiên Nhiên đi đây."Nhiên Nhiên hôn lên mặt của mẹ, đưa thẻ cho mẹ, rồi mới vui vẻ đi tắm. Cậu với anh trai thương lượng, để cho mẹ có một căn nhà cố định ở thành phố Giang này. Mẹ vẫn luôn nói với bà, chỉ cần có một ngôi nhà thuộc về họ, họ liền có một căn nhà cố định luôn rồi. Những lời này, hai anh em vẫn luôn nhớ rõ. Tối nay dành cho mẹ một bất ngờ. Cũng là một năm nay cậu vất vả làm ra. Khai giảng xong, các cậu phải đi học, chỉ có thể tận dụng kì nghỉ hè mà kiếm tiền. Cậu nhất định phải để mẹ sống những ngày tháng vui vẻ. Lam Hân nhìn vào cửa phòng tắm, hạnh phúc cười. Tối nay Nhiên Nhiên thật sự là cho cô một bất ngờ lớn. Cô quay người đi vào phòng bếp đun nước. Căn phòng nhỏ này, cô cũng mới chuyển tới vài ngày, trong tủ lạnh không có gì. Bây giờ Lam Hân nghĩ, ở ngã rẽ có một siêu thị, bây giờ vẫn còn chưa đóng cửa, cô định tí nữa dẫn Nhiên Nhiên ra ngoài ăn. Nếu cô biết trước là Nhiên Nhiên đến, sẽ chuẩn bị trước. Đun nước xong, Nhiên Nhiên cũng từ phòng tắm đi ra. Lam Hân rót hay cốc nước nóng. Đặt lên trên bàn, lại lấy máy sấy ra, sấy tóc giúp Nhiên Nhiên. Nhiên Nhiên ôm mẹ, ánh mắt hưởng thụ ấm áp ôm mẹ. Có mẹ ở cạnh thật không giống, mẹ đều luôn chuẩn bị tốt mọi thứ trước cho cậu, lần nào cũng rất tỉ mi chấm chút cho ba anh em cậu. Lam Hân sấy xong tóc cho cậu, tắt máy sấy đi rồi nói: "Được rồi, Nhiên Nhiên, uống nước ấm đi, như vậy sẽ không bị cảm." "Vâng mẹ." Lam Tử Nhiên ngẩng đầu lên cười, hàm răng trắng chỉnh tề, tóc vừa mới sấy, hơi hơi xõa một chút, càng thêm đẹp trai, tắm xong, làn da của cậu càng thêm trắng.