Lam Tử Kỳ nghe vậy, chớp chớp mắt: “Mẹ, bảo bối là người bệnh, cần mẹ quan tâm nhiều nhát.” Vẻ mặt đúng lý hợp tình. Lam Hân thiếu chút nữa tức đến hộc máu, sao lần nào cũng không thể nói lại bé con này nhỉ? Mộ Thanh nói: “Nhiên Nhiên.” Nhiên Nhiên nháy mắt liền hiểu ý bà, cậu bé đứng dậy, gắp đồ ăn đặt vào bát của Kỳ Kỳ: “Đây là cá kho mà em thích nhất này. Lam Tử Kỳ bỗng nhiên bật cười: “Vẫn là anh hai tốt nhát!” Mọi người: “…… Lục Hạo Thành mỉm cười “Con nhóc này, muốn anh hai gắp thức ăn cho, nói thẳng ra là được rồi, sao cứ phải làm mẹ tức giận?” Lam Tử Kỳ cười tủm tỉm nói: “Chú Lục, chú không hiểu, nếu nói thẳng ra thì không thú vị nữa rồi.” Lam Tử Nhiên: “…… ” Kỳ Kỳ nếu nói thẳng ra, bảo anh trai gắp cho em một miếng cá là được mà. Lâm Mộng Nghỉ nhìn ba anh em, cảm thấy chúng ở chung với nhau thật thú vị. Mọi người cùng vui vẻ ăn cơm trưa, Lam Tử Kỳ, Lam Tử Tuấn, Lam Tử Nhiên, ba anh em ăn xong đều vào phòng Lam Tử Tuấn nói chuyện phiếm, đã lâu không gặp, cũng có nhiều chuyện để kể nhau nghe. Nhạc Cần Hi có việc, cũng rời đi trước. Mà những người còn lại đều tụ tập ở phòng khách trò chuyện. Mộ Thanh nhìn Lam Hân hỏi: “Lam Lam, con hiện tại cũng tìm được cha mẹ ruột, có tính toán gì không?” Thật ra nếu Lam Lam phải đi, bà cũng luyến tiếc, đứa nhỏ này và bà rất có duyên, sống với nhau đã mấy năm, cũng xem con bé như con gái ruột. Lam Hân cười nói: “Mẹ, có thể tính toán gì chứ, con cũng là con gái mẹ, tất nhiên sẽ ở cùng mẹ rồi.” Mộ Thanh vừa nghe lời này, kích động nhìn Lam Hân. Bà lại nhìn con trai, Lục Hạo Thành cũng cười cười, trong lòng mẹ vẫn luyến tiếc Lam Lam. Lâm Mộng Nghi vừa nghe lời này, cũng không vui vẻ gì, nhưng bà cũng mơ hồ nhận ra, Lam Lam không quay về, là bởi vì có Cố An An. “Lam Lam, bởi vì An An còn ở trong nhà, con mới không quay về sao?” Bà luôn ngay thẳng, trong lòng có chuyện gì sẽ nói ra, không nói thì rất khó chịu. Lam Hân không nghĩ tới sẽ bị hỏi trực tiếp, như vậy, đây cũng chỉ là một phần nguyên nhân, quan trọng hơn là, hiện tại cô không thể quay về nữa. Cô khẽ lắc đâu, nói: “Mẹ, hai nhà chúng ta cách nhau không xa, có thể thường xuyên lui tới, nếu mẹ nhớ con, đi đến ở vài ngày cũng có thể.” Nhà họ Có, cô tạm thời sẽ không trở về. Cố Tích Hồng nói: “Mộng Nghi, chúng ta tôn trọng lựa chọn của Lam Lam đi!” Lâm Mộng Nghi yên lặng gật đầu. Cố Ức Sầm cười nói: “Tiểu Ức, vậy lúc nào có thời gian, cũng thường xuyên trở về thăm cha mẹ, còn có hai anh trai tính khí khác người của em nữa. “ “Ha HD c7… ” Lam Hân cười cười, “Anh cả, anh cũng hiểu được tính khí mình khác người sao?” Thật ra trong đám công tử thế gia, hai người con trai nhà họ Cố rất ổn rồi. Ít nhát sẽ không ăn chơi đàng điếm, tiếng tăm cũng rất tốt. Cố Ức Sầm xấu hỏ, hai tai phiếm hồng, “Lam Lam, em hỏi như vậy, anh thật sự hỗ thẹn. Anh cả về sau cũng sẽ tỉnh táo, chăm chỉ làm việc.” Nếu anh có thể chăm chỉ làm việc là tốt rồi, chỉ cần nhìn thấy đám văn kiện, chữ viết dày đặc như ruồi, một chữ đều không vào đầu.Xong rồi xong rồi, anh này ngay cả cánh cửa cũng chưa bước qua nỗi, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Anh đã muốn trở thành một con sâu gạo hoàn hảo, bình yên sống mỗi ngày.Đây là mong ước của cuộc đời anh. Có Tích Hồng nói: “Lam Lam, nếu anh con có thể chăm chỉ làm việc, thê giới này sẽ không có kẻ lười biếng.” In. ” Cố Ức Sầm đau lòng nhìn cha, sao ông lại bán đứng con trai mình chứ? Cố Tích Hồng trừng mắt “Chẳng lẽ ta nói sai chắc? Trên thế giới chỉ có một cách sinh tồn, chính là nhận rõ chân lý cuộc sống rồi vẫn học cách nhiệt tình yêu thương nó, thế gian này vốn tàn khốc, chúng ta chỉ có thể tiếp nhận thế giới, nhưng thế giới vĩnh viễn không bao giờ chấp nhận nếu ta không đánh đổi.” “Ghao Chạc:….. ý của cha con đều hiểu, cha không cần nói nữa.” Cố Ức Sầm vẻ mặt ngưng trọng, cha mà nói đạo lý, anh sẽ nghe ám ảnh đến nỗi mấy hôm sau tai còn đau nhức. Đặc biệt ở trước mặt Lục Hạo Thành, càng xấu hồ. Nếu phải giống như cha nói, cuộc sống như vậy, phải có tinh thần cứng như sắt thép, mới có thể làm được. Mới có thể thoát khỏi gông xiềng của vận mệnh, nhận ra giá trị của bản thân, nhưng ngoài miệng nói thì dễ dàng, làm thì mới biết quá khó khăn. Hơn nữa anh thật sự thấy quá khó khăn! Mỗi lần đều ở nói thầm trong lòng: “Hôm nay nhất định sẽ cố gắng “ Nhưng trong nháy mắt, anh vẫn cảm thấy được đi uống cà phê, gác chân ngắm gái xinh là thoải mái nhất. Lục Hạo Thành nhìn ra thay đổi trong mắt Có Ức Sầm, chỉ cười cười không nói gì. Mộ Thanh nhìn thoáng qua Lâm Mộng Nghị, thấp giọng bên tai Lam Hân: “Lam Lam, con không định nói chuyện về Giai Kỳ cho bọn họ sao?” Lam Hân khế lắc đầu, chuyện này tạm thời còn chưa phải lúc. Cô phải bàn qua với Giai Kỳ trước mới được. Giai Kỳ cũng là một người cố chấp, cô ấy đã quyết định từ bỏ, sẽ rất khó để quay lại. Mấy người cùng trò chuyện rôm rả hơn một giờ, ba người Cố Tích Hồng mới rời đi. Lục Hạo Thành cũng đưa Lam Hân trở về phòng nghỉ ngơi. Lam Hân nằm trên giường, còn có chút buồn ngủ, Lục Hạo Thành lại ngồi cạnh, không chịu rời đi. Anh ở ngay cách vách, sao lại cảm giác ở đây sẽ càng thoải mái hơn nhỉ? Lục Hạo Thành nhìn thấy Lam Hân buồn ngủ, có chút nhàm chán, “Lam Lam.” “Hả” Lam Hân mơ mơ màng màng lên tiếng, giọng ngái ngủ. Lục Hạo Thành thấy vậy, tối qua anh còn không ngủ đủ, anh cười xấu xa, cởi giày, liền nằm lên giường.Lam Hân buồn ngủ đến mức không còn chú ý đến hành động của người bên cạnh. Trong phòng Lam Tử Tuấn, lúc này ba anh em có một cuộc họp nhỏ. Lam Tử Tuấn ngồi ở ghé trên, Lam Tử Kỳ nằm trên giường, Lam Tử Nhiên lại ngồi dựa vào đầu giường. Lam Tử Kỳ ở trong lòng khen ngợi vài tiếng, anh hai thật biết diễn, lúc không có người ngoài, lập tức lộ bản tính. “Anh hai, vai diễn kia, là anh không muốn diễn, hay thật sự là bị người khác đoạt đi rồi không lấy lại được.” Lam Tử Nhiên không chút để ý nhìn thoáng qua em gái, vẻ mặt ảm đạm: “Kỳ Kỳ, là không muốn diễn, thật sự không muốn diễn, đó là vai một đứa bé không cha, sống gian khổ cùng mẹ, cũng đã trải qua nỗi đau không có cha, cùng mẹ phấn đấu dần trưởng thành. Cuộc sống của chúng ta cũng là như vậy, vì sao phải diễn thêm một lần?” Lam Tử Tuần nhìn qua, hơi mím môi. Lam Tử Kỳ vừa nghe lời này, trong lòng cũng đau đớn “Anh hai, sao lại nghĩ như vậy? Cuộc sống chúng ta giống như vậy thì sao? Chúng ta thua kém người ư?” Lam Tử Kỳ luôn không thích nghe anh hai nói những lời cam chịu như vậy.