Cẩn Nghiên nhìn ánh mắt si mê của em trai mình, cười đau khổ, Lam Lam sẽ không yêu anh đâu. Tiểu tử này, trong lòng biết rõ, nhưng vẫn không từ bỏ ý định. Ay ya! Nó như này không phải là tự mình khiến mình đau khổ hay sao. Cô đột nhiên gọi anh:"Tiểu Hi, còn không mau lên xe, chị sắp mệt chết rồi, chị mà nằm gục xuống đường, thì em phải ôm người chị về đấy." Cẩn Hi ngoảnh mặt làm ngơ, rồi nhìn một lúc, đã không còn nhìn thấy bóng hình của hai mẹ con Lam Hân rồi, ánh mắt của anh, không nỡ rời xa, vẫn nhẹ nhàng, âm thầm nhìn về phương đó. Cẩn Nghiên không nói gì chỉ thở dài một hơi. Trong lòng của Lam Lam, Cẩn Hi là người bạn duy nhất và tốt nhất của cô, Lam Lam vẫn luôn trân trọng tình bạn này. Trong lòng cái đứa em trai ngốc nghếch này biết rõ, nên không dám đứng trước mặt Lam Hân nói rõ tâm tư của mình. Chính là vì cứ như vậy, thật sự là khổ anh, đêm khuya luôn một mình ngồi bên cửa sổ, nhìn nhà của Lam Lam, ánh mắt có sự phức tạp rõ rệt. Cô nhìn mà đau lòng, nhưng cũng đành bất đắc dĩ. Chuyện tình cảm, không ai giúp được ai, chỉ có thể tự Cẩn Hi giải quyết thôi. Cẩn Hi từ từ thu lại ánh mắt, sắc thái của anh cũng không tốt hơn, khuôn mặt ảm đạm, có chút chua sót. Anh giống như một linh hồn cô độc, có cải cảm giác đau xót khó nói. Anh tao nhã mở cửa xe, ngồi bên cạnh chị gái. Anh đưa địa chỉ rồi tài xế bắt đầu lái xe đi. Cẩn Nghiên nhìn anh, trêu đùa nói: "Hi Hi, cảm giác yêu một người, một lần là đủ rồi, em hiểu rõ tâm tư của Lam Lam, tại sao vẫn còn như thế này, yêu một người, không nhận được câu trả lời, rất là đau lòng." Cần Hi cười cười, không nói gì, yêu một người, không nhận được câu trả lời của đối phương, thật sự rất mệt mỏi, rất đau, nhưng người mà anh yêu, trùng hợp lại ở nơi này. Cho dù anh làm như thế nào thì cái anh nhận lại đều là cái tình cảm cảm kích. Cẩn Hi nhắm mắt lại, tựa vào đằng sau. Lúc đau lòng, nhắm mắt lại, lại có thể tưởng tưởng ra được những kỉ niệm nhưng cũng có sự đau khổ, làm cho người ta không thấy được rằng anh đang rất đau. Ánh đèn neon chiếu qua cửa sổ, khiến cho khuôn mặt đẹp trai của anh như ẩn như hiện. Cẩn Nghiên đau lòng nhìn anh, mỗi lần cô muốn anh từ bỏ, anh đều sẽ trốn tránh như vậy. Anh cho rằng, nhắm mắt lại, có thể giảm bớt sự đau khổ sao? Nỗi đau thầm lặng,sẽ khiến anh không tìm được phương hướng. Đời người quan trọng nhất không phải là nhìn về nơi phương xa mơ mơ hồ hồ mà là phải nắm rõ mọi chuyện trong tay. Trong lòng của Cẩn Nghiên chỉ đành than tiếc mà thôi. Lam Hân đưa Lam Tử Nhiên về chỗ ở. Nhiên Nhiên nhìn chỗ ở bé nhỏ của mẹ, ánh mắt sáng trong như nước, mẹ một mình ở nhất định rất cô đơn. Lam Hân cất hành lí xong, mở ra, cầm lấy một bộ đồ ngủ của Nhiên Nhiên, nhìn gương mặt tò mò của con trai liền hỏi:"Nhiên Nhiên, con đi tắm trước đi được không?" "Vâng thưa mẹ." Nhiên Nhiên sáu tuổi, rất hiểu chuyện, cũng rất đau lòng thay mẹ. Lam Hân xoay người, đưa đồ ngủ cho cậu, nhẹ nhàng xoa đâu cậu,"Nhiên Nhiên thật nghe lời, mau đi đi! Tí nữa quay lại, ngồi nói chuyện với mẹ." Nhiên Nhiên cầm đồ ngủ, rồi đi nhanh đến chỗ hành lí, lấy một cái thẻ đưa cho mẹ. Cậu nhìn mẹ bằng đôi mắt to tròn, lông mi dài khẽ rung, hai má trắng, vui vẻ cười, nói:"Mẹ, đây là tiền mà Nhiên Nhiên kiếm được, mami Cẩn Nghiên nói, có thể đủ mua một căn nhà." Lam Hân nghe thấy vậy, có chút kinh ngạc nhìn vào cái thẻ vàng mà con trai đang cầm.