Đào Mộng Di lạnh lùng cười, ánh mắt ác độc nhìn Lâm Mộng Nghi, nụ cười cũng giống như thuốc độc. “Lâm Mộng Nghi, người tôi không dung vào mắt, tôi sẽ không coi ra gì, tôi có thể cho con chó tôi nuôi một miếng thịt bò, nhưng ngay cả một cọng rau dưa cũng không để phần cho Lam Hân. Nó là bị tôi đụng vào rồi mang đi, ở lại nhà của chúng tôi giống như quả bom hẹn giờ, khiến tôi ăn ngủ bất an, bà cảm thấy tôi có thể đối tốt với nó không? Nhưng đứa con gái đó của bà cũng thật ngốc, cho dù tôi đối xử như vậy, khi đến đây, vẫn có thể gọi tôi một tiếng mẹ.” Đào Mộng Di nói tới đây, nước mắt không kìm được mà chảy ra. Từ khi bà ta vào tù, con gái, con trai ruột của mình còn không thèm liếc một cái.Hai đứa con mình vẫn luôn cưng nựng, thì ra đều là lũ vô ơn. Mà Lam Hân, lúc đến gặp bà ta, vẫn nguyện ý gọi một tiếng mẹ, lúc đó lương tâm trỗi dậy, vì sao mình lại không đối xử tử tế với đứa nhỏ như vậy chứ? Ít nhất nó cũng tử tế, ngoan ngoãn hơn hai con sói mắt trắng kia(kẻ vô ơn), cũng càng lương thiện hơn.Cũng không thể nói trước được, con người chính là ích kỷ như vậy. “Lâm Mộng Nghi, bà biết không? Sai lầm lớn nhất trong đời người, thường thường là khách sáo với người xa lạ, mà đối với người thân bên cạnh lại quá mức hà khắc, đây là bản chát.” Lâm Mộng Nghỉ nghe lời này thì toàn thân run rầy, bà ta cũng: nhận nuôi một cô con gái, nhưng lại là một con sói mắt trắng.Bà ta đứng dậy, nếu tiếp tục nghe, chắc là sẽ đi không nỗi nữa. Ánh mắt phẫn nộ nhìn Đào Mộng Di, “Đào Mộng Di, cả đời này tốt nhất là cứ ngây ngốc ở trong này đi” Lúc Đào Mộng Di nhìn Lâm Mộng Nghỉ rời đi, vẻ mặt thống khổ dần dần trở nên vui mừng. “Lam Lam, hiện tại con đã tìm được người nhà, hy vọng về sau con sẽ được hạnh phúc.” Bà ta tự thì thào, lệ rơi đầy mặt, trong mắt tất cả đều trở nên mơ hồ, cả đời này, bà ta dốc sức vì tương lai của người khác, cuối cùng lại phá hỏng đời mình. Cuối cùng đi vào con đường lao lý, đúng là quả báo nhưng cũng là lời cảnh tỉnh cho bản thân.Có lẽ là bởi vì sự bao dung và nhân hậu Lam Hân đã giải thoát cho mình Lâm Mộng Nghi đầm đìa nước mắt trở lại xe. Cố Tích Hồng vừa thấy, rút ra khăn giấy đưa cho vợ: “Gặp được rồi?” Lâm Mộng Nghi hung hăng lau nước mắt, nói: “Gặp được, đúng là đồ khốn kiếp, đồ đàn bà xấu xa. Bà ta sao có thể đối xử với Lam Lam của chúng ta như vậy chứ? Hơn nữa đến bây giờ có chết cũng không hối cải.” Lâm Mộng Nghỉ nghĩ đến những lời vừa nghe, trong lòng liền đau đến hoảng. nhận nuôi một cô con gái, nhưng lại là một con sói mất trắng.Bà ta đứng dậy, nếu tiếp tục nghe, chắc là sẽ đi không nỏi nữa. Ánh mắt phẫn nộ nhìn Đào Mộng Di, “Đào Mộng Di, cả đời này tốt nhất là cứ ngây ngốc ở trong này đi” Lúc Đào Mộng Di nhìn Lâm Mộng Nghi rời đi, vẻ mặt thống khổ dần dần trở nên vui mừng. “Lam Lam, hiện tại con đã tìm được người nhà, hy vọng về sau con sẽ được hạnh phúc.” Bà ta tự thì thào, lệ rơi đầy mặt, trong mắt tất cả đều trở nên mơ hồ, cả đời này, bà ta dốc sức vì tương lai của người khác, cuối cùng lại phá hỏng đời mình. Cuối cùng đi vào con đường lao lý, đúng là quả báo nhưng cũng là lời cảnh tỉnh cho bản thân.Có lẽ là bởi vì sự bao dung và nhân hậu Lam Hân đã giải thoát cho mình Lâm Mộng Nghi đầm đìa nước mắt trở lại xe. Cố Tích Hồng vừa thấy, rút ra khăn giấy đưa cho vợ: “Gặp được rồi?” Lâm Mộng Nghi hung hăng lau nước mắt, nói: “Gặp được, đúng là đồ khốn kiếp, đồ đàn bà xấu xa. Bà ta sao có thể đối xử với Lam Lam của chúng ta như vậy chứ? Hơn nữa đến bây giờ có chết cũng không hối cải.” Lâm Mộng Nghi nghĩ đến những lời vừa nghe, trong lòng liền đau đến hoảng. tin một người xa lạ?” Cố Tích Hồng cười lạnh: “Chuyện này thì có liên quan gì? Đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, nhìn người không thể nhìn mặt ngoài. Bà xem xem máy tin đồn nhảm liên quan đến con gái chúng ta đi. Đều là bị người khác âm thầm bịa đặt.” “Ông im đi” Lâm Mộng Nghỉ trừng mắt nhìn liếc chồng một cái. Cố Tích Hồng tỉnh táo ngậm miệng, hiện tại có nói nhiều cũng vô dụng. Lâm Mộng Nghỉ nhìn thoáng qua Cố Ức Sầm, nói: “Cố Ức Sầm, con lấy băng dán bịt miệng lại. Về đến nhà, ở trước mặt Cố An An không được nhắc đến chuyện em gái con. Nó không phải một lòng muốn gả cho Lục Hạo Khải sao? Tối mai hai anh em con chuẩn bị một chút, chúng ta qua thăm Lục gia, thu xếp hôn sự này, đây là tâm nguyện duy nhất của nó, chúng ta liền hoàn thành. Mấy năm nay mẹ nuôi dưỡng nó, cũng chưa từng bạc đãi. Người khác nên có gì, tiểu thư nhà khác ăn gì mặc gì, ta đều không có bạc đãi. Nhưng làm người, cũng phải có lương tâm.” Cố Ức Lâm vừa nghe lời này, khó tránh khỏi tức giận, giọng lạnh như băng hỏi: “Mẹ, vậy con cùng Giai Kỳ thì sao? Giai Kỳ đã mang thai con của côn, sao mẹ không để chúng con ở bên nhau? Nếu con người phải có lương tâm, vậy chuyện mẹ làm thì tính là gì?” Lâm Mộng Nghỉ con trai hỏi như vậy, có chút sững sờ không biết nên trả lời như thế nào. Chuyện này, bà ta biết bản thân làm sai, nhưng hiện tại đều không còn kịp nữa, đứa nhỏ đó, Trầm Giai Kỳ chắc là đã bỏ đi rồi. Cố Tích Hồng cũng chất vấn nói: “Lâm Mộng Nghỉ, bà xem mình đã làm ra chuyện tốt gì?” Lâm Mộng Nghỉ hơi sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại nhìn Cố Tích Hồng. “Ông lớn tiếng như vậy làm gì? Làm tôi giật cả mình.” Cố Tích Hồng lạnh lùng nhìn vợ “Lâm Mộng Nghị, trong bụng cô gái đó là cháu của chúng ta, mặc kệ gia đình đối phương như thế nào, gia thế có thể quý hơn nhân phẩm sao? Chỉ cần là cô gái tốt, mặc kệ là sinh ra trong gia đình nào, chỉ cần là một người lương thiện, liền xứng đôi với con trai họ Có. Bà muốn tiền hay muốn con trai được hạnh phúc?” Lâm Mộng Nghi bị ông rồng mà nói không nên lời. Cố Tích Hồng bát đắc dĩ, là vợ chồng nhiều năm, chuyện này, mà cũng bị vợ gạt, quả thật là hơi quá đáng. “Sống chung với mình không phải là tiền, mà là hai người yêu nhau ở chung, đó mới là cuộc sống, tiền có nhiều thì như thế nào? Nhà họ Cố chúng ta, gia sản hiện tại, sống cuộc sống bình thường không có gì khó khăn. Bon chen trong giới kinh doanh lâu như vậy, bà không mệt sao? Sao phải sống cả đời với đống tiền chứ?” Lâm Mộng Nghỉ phản bác:”Vậy không có tiền, sống bằng gì?” Bà ta thích tiền có gì sai, không phải đều vì gia đình này sao?