Mộc Tử Hoành vừa bối rối vừa ngượng ngùng, sao anh có thể quên rằng bác Có chính là mẹ của Cố Ức Lâm cơ chứ? Đến khi nào thì anh mới bỏ được thói nhanh mồm nhanh miệng này đây chứ? Anh từ từ buông tay, thấy Cố Ức Lâm đang mướt mát mồ hôi, bèn phớt lò chuyện ban nãy đi, cười nói: “Ức Lâm, cậu nhìn cậu kìa, phải tập thể dục nhiều vào, mới chạy có chút mà mồ hôi mồ kê đã nhễ nhại thế kia rồi.” G0ic lam Cố Ức Lâm cũng không để bụng lời ban nãy của Mộc Tử Hoành, hỏi: “Tiểu Ức nằm ở phòng bao nhiêu?” Mộc Tử Hoành chỉ về phía ba phòng bệnh trước mặt nói: “Phòng 304.” Có Ức Lâm nói: “Cảm ơn, cậu đang định về sao?” Mộc Tử Hoành mỉm cười đáp: “Sao thế? Cậu không nỡ để tôi đi à?” Cố Ức Lâm mắt khế chớp chớp, nói: ” Còn Hạo Thành, anh ấy…” Mộc Tử Hoành nhanh nhảu nói: “Cậu ấy đang rất tức giận, Tiểu Tuấn cũng nói sẽ quyết không để yên cho nhà họ Cố các cậu, không biết Hạo Thành có khuyên can thằng bé được không, cậu đừng nghĩ thăng bé còn nhỏ mà khinh thường, thẳng bé nói là có thể làm được đấy. Ví dụ đơn giản như, thẻ ngân hàng nhà cậu có rất nhiều tiền, tiền trong đó có thể không cánh mà bay chỉ trong chốc lát, cổ phần nhà cậu cũng có thể gặp trục trặc, thằng bé không phải là một đứa trẻ tầm thường, có thể hy sinh cả tính mạng của mình để bảo vệ cho mẹ đấy.” Mộc Tử Hoành nghĩ đến vẻ đau xót của Tiểu Tuấn ban nãy, trong lòng anh không khỏi xót thương. Đến giờ anh mới chợt hiểu ra lý do tại sao Nghiên Nghiên lại quý và thương yêu ba anh em Tiểu Tuần đến vậy, bởi gia cảnh của ba anh em cậu quá đỗi đáng thương. Cố Ức Lâm khẽ gật đầu, nói: “Đợi mẹ tỉnh lại tôi sẽ cùng anh trai đến xin lỗi.” Chuyện Có Ức Sầm gây ra ngày hôm nay quả thực rất quá đáng, bắt kể là ai, anh ta cũng không nên xử sự như vậy. Anh ta biết rõ là đối phương bị dị ứng với xoài mà vẫn có tình làm chuyện đó, đúng là quá đáng mà. “Ừm!” Mộc Tử Hoành gật gật đầu, đang định đi thì chợt thấy ánh mắt lưu luyến của Cố Ức Lâm, nhưng anh vẫn dứt khoát quay người đi, coi như không nhìn thấy gì. Bỗng nhiên, Cố Ức Lâm gọi với anh lại: “Tử Hoành, cậu ở lại đây một lát được không?” Mộc Tử Hoành vừa quay người nửa người định đi, nghe thấy tiếng gọi liền nán lại, nhìn chằm chằm Cố Ức Lâm. Anh gật đầu: “Vậy tôi sẽ ở lại thêm một lúc nữa.” Mộc Tử Hoành ngoài miệng nhận lời ở lại như vậy chứ thực ra trong lòng anh không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa. Cố Ức Lâm sợ Lục Hạo Thành, bởi lẽ ngoài mặt thì nói là Lục Hạo Thành nợ nhà họ Có, nhưng thực tế thì bấy lâu nay, Lục Hạo Thành cũng đã làm rất nhiều việc bù đắp cho gia đình nhà họ rồi. Nợ ân tình giữa Hạo Thành và nhà họ Có thực tế mà nói có thể cho là đã trả xong, nhưng trong thâm tâm của Hạo Thành, anh vẫn luôn day dứt, đáp ứng mọi yêu cầu của bác Cố, Lam Lam hệt như một cây cầu kết nói, gắn kết quan hệ của họ với nhau. Trên đời này không ai phân biệt được ai đúng ai sai, vậy nên học cách làm lơ mọi khúc mắc, trắc trở sẽ xua tan mọi khổ đau, dẫn vặt trong bạn. Răng còn thi thoảng chẳng may cắn vào lưỡi nữa là, huống hồ quan hệ giữa người với người khó mà tránh khỏi xích mích, uẫn khúc. Lục Hạo Thành có thể lạnh lùng, thơ ơ với mọi người, nhưng riêng với Lam Lam thì không, đó chính là tình cảm ấm áp nhất trong tim anh. Cố Ức Lâm quay sang nhìn Mộc Tử Hoành, nói: “Tử Hoành, cảm ơn cậu.” Mộc Tử Hoành đáp: “Ức Lâm, suốt mấy năm qua, đến giờ, Hạo Thành còn nợ gia đình cậu những gì?” Cố Ức Lâm nghe tới đây, chọt sững người, ngượng ngùng nói: “Tôi hiểu ý của cậu.” Mộc Tử Hoành cũng gật đâu và tiệp tục nói: “Tôi lớn lên cùng Lục Hạo Thành, nói thực thì, thời gian tôi ở cạnh Lục Hạo Thành còn nhiều hơn cả thời gian tôi ở cạnh gia đình, bố mẹ tôi nữa, suốt bao năm nay, cậu ấy cũng phải chịu nhiều tổn thương, đau khổ, cũng có hét sức bù đắp cho gia đình cậu rồi, bây giờ cậu ấy cũng chỉ còn một nguyện vọng duy nhất là được sống nót quãng đời còn lại cùng Lam Lam, chỉ vậy mà thôi.” Điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời của một con người? . Truyện Khoa Huyễn Đó chính là sống một cuộc sống mà bản thân mong muốn, cuộc đời này chẳng có thứ gì là mãi mãi cả, vậy nên, chỉ cần sống sao cho không thẹn với lòng mình là được. Cuộc sống vốn dĩ không công bằng, vậy nên chúng ta cho đi nhiều hơn là nhận lại. Một số người sinh ra đã ở vạch đích, còn số khác lại thất bại ngay chính tại điểm đích. Cũng có một số người, luôn tìm cho mình một tia hi vọng, lí do để sống tiếp. Lục Hạo Thành chính là một trong số đó, anh ấy sống vì một niềm tin duy nhất, mọi khó khăn cũng không cản bước được anh, vì muốn biến niềm tin thành hiện thực, anh cũng đã cố gắng rất nhiều để tiền gần hơn với điểm đích của niềm tin. Cố Ức Lâm cảm thấy vô cùng đau buồn khi nghe những lời này, và anh cũng biết rằng Hạo Thành đã chịu nhiều đau đớn trong những năm này. Anh gượng cười, nói: “Tử Hoành, cậu yên tâm, Lam Lam và Hạo Thành chắc chắn sẽ được ở bên nhau, Hạo Thành đã chung thủy đợi chờ Tiểu Ức suốt bấy lâu nay mà.” Mộc Tử Hoành cũng gật đầu cười, nói: “Hạo Thành luôn kiên trì thực hiện mong ước của mình, cậu ấy đã không uỗng công phí sức cô gắng suốt bao năm nay, giờ thì mọi điều tốt đẹp cũng đã đến với cậu ấy rồi.” Cố Ức Lâm đang định nói tiếp thì vừa ngẳng mặt lên đã thấy Có Tích Hồng và Có Ức Sầm hớt hải chạy tới. Mộc Tử Hoành hỏi: “Bác Cố à, bác gái đã tỉnh chưa ạ?” Cố Tích Hồng khẽ lắc đầu, đáp: “Vẫn chưa tỉnh, nhưng bác sĩ nói bà ấy đã ổn rồi, chỉ là xúc động quá nên bị ngất, sẽ sớm tỉnh lại thôi. Lam Lam thì sao rồi?” Mộc Tử Hoành nhìn dáng vẻ lo lắng thấp thỏm của Cố Tích Hồng, nói: ” Bác đừng lo, Lam Lam cũng đã ồn rồi, Hạo Thành với Tiêu Tuấn đang trông cô ấy trong phòng bệnh rồi!” Cố Tích Hồng lại hỏi: “Con bé nằm phòng nào?” Mộc Tử Hoành đáp: “Phòng 304 ạ, nhưng hiện giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.” Mộc Tử Hoành vừa nói vừa tức giận liếc nhìn Cố Ức Sầm. Anh chế giễu: “Cố Ức Sầm, sao bây giờ cậu không hung hăng nữa đi?” Cố Ức Sầm thản nhiên liếc Tử Hoành một cái, đáp: “Cậu bớt nói nhăng nói cuội đi, sao lúc ấy cậu không nói thẳng với tôi đi?” Mộc Tử Hoành rướn mày, nhìn anh ta, nói: “Tại sao tôi phải nói chuyện đó với một người như cậu chứ?” Có Ức Sầm tức giận nói: “Tôi là loại người gì, cậu nói rõ cho tôi nghe xem nào?” Mộc Tử Hoành ngay lập tức nói thẳng: “Tính tình bộp chộp, hung hăng phách lối, lại còn ngu ngốc, ai nói gì cậu cũng tin chắc? Những clip trên mạng cậu chưa xem xét thực hư mà đã vội tin ư? Cậu đúng là thằng thiếu đòn, chưa được răn dạy thì chưa biết sợ, phải đợi cậu trưởng thành hơn, gặp nhiều người, nhiều chuyện hơn thì cậu mới hiểu được.” Nghe xong, mặt mày Cố Ức Sầm tối sầm lại, Mộc Tử Hoành nói cũng có lý, những chuyện anh ta làm quá là bộp chộp, nhưng cũng không thể quy hết lỗi lầm về anh ta được. Cố Ức Sầm rì rằm: “Cậu nói hệt như ông cụ non vậy.” Mộc Tử Hoành trừng mắt nhìn anh ta, nghiêm giọng nói: “Tôi là ông cụ non thì sao? Còn hơn một người lòng dạ hẹp hòi, ngốc nghéch như cậu.” “Mộc Tử Hoành, cậu…” “Thôi bỏ qua đi anh, đây là bệnh viện, anh đừng làm ồn nữa.” Có Ức Lâm bắt lực nhìn anh trai mình khuyên can. Cố Ức Sầm liếc nhìn em trai mình, thờ ơ nói: “Cố Ức Lâm, sao em lại đứng về phe người ngoài chứ? Tại anh kiếm cớ ư? Tắt cả là tại Mộc Tử Hoành kiêm chuyện trước đấy chứ.” “Đủ rồi.” Cố Tích Hồng quát lên. Ông tức giận nhìn chằm chằm Cố Ức Sầm, nói: “Bây giờ, mày phải đi xin lỗi em gái mày ngay lập tức.”