*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lam Tử Tuấn và Âu Cảnh Nghiêu ngẳng đầu lên nhìn anh đau đón. “Chú Lục.” Tiểu Tuần nghẹn ngào gọi anh, đôi mắt cậu đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ lạnh lùng của anh. Lục Hạo Thành quay sang nhìn cậu, gương mặt cậu buồn bã, lo lắng, mắt đỏ hoe, trên người khoác áo của Âu Cảnh Nghiêu, trông vừa nhỏ bé vừa đáng yêu. Thấy gương mặt cậu đầy vẻ sợ sệt, Lục Hạo Thành liền đi tới, ôm cậu vào lòng. Anh trầm giọng an ủi: “Tiểu Tuấn, mẹ con sẽ ổn thôi, chúng ta cùng ở đây đợi mẹ con tỉnh lại nhé.” Lục Hạo Thành nói xong, quay sang nhìn Lam Hân đang nằm hôn mê trên giường bệnh, anh mím chặt môi lại, để lộ rõ sự đau đón và tức giận. Lam Tử Tuấn trước giờ vẫn luôn kìm nén cảm xúc của mình, mãi đến khi được che chở bởi vòng tay ấm áp của Lục Hạo Thành, cậu mới thổ lộ cảm xúc ra ngoài. “Chú Lục, ban nãy cháu đã rất sợ.” Vừa nói, nước mắt cậu tuôn ra như mưa. “Chú Lục, cháu nhất định sẽ không để nhà họ Cố được yên, ai mà dám bắt nạt, ức hiếp mẹ cháu, cháu nhất định sẽ không tha.” Lần đầu tiên Lam Tử Tuấn thổ lộ cảm xúc trước mặt mọi người, mặc dù trong mắt mọi người cậu hệt như một chàng thanh niên thông minh, lanh lợi nhưng thực tế thì cậu cũng là một cậu nhóc sợ mắt đi mẹ mình. Âu Cảnh Nghiêu nghe đến đây, nhìn chằm chằm Lam Tử Tuấn, anh biết cậu bé định làm gì! Anh nói: “Tiểu Tuần, cháu không được làm vậy.” Lục Hạo Thành bắt ngờ quay sang nhìn Âu Cảnh Nghiêu, vẻ mặt khó hiểu. Âu Cảnh Nghiêu vẫn lặng lẽ nhìn cậu, trong lòng anh biết rõ cậu bé muốn làm gì! Lam Tử Tuấn là một hacker, lại còn có sự trợ giúp của một cao thủ, vậy nên cậu có đủ năng lực, thủ đoạn để đối phó với nhà họ Cố. Anh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tuấn, nghe lời chú, chúng ta sẽ không làm gì cả, đợi mẹ cháu tỉnh lại, chúng ta sẽ giải quyết chuyện đó sau, được không?” Lam Tử Tuấn nghe xong, cơn giận ngay lập tức dồn lên đến đỉnh điểm, cậu ngước lên nhìn, đôi mắt trong sáng đượm đầy nỗi căm hận, lạnh lùng nói: “Chú Lục, mẹ cháu thành ra thế này rồi vẫn chưa đủ thảm hại hay sao? Chính chú hứa với cháu sẽ bảo vệ cho mẹ cháu cả đời, nên cháu mới cho chú ở cùng nhà, nhưng giò thì…” Lam Tử Tuấn chợt nhướn mắt lên, nghiến răng nghiền lợi nhìn chằm chằm Lục Hạo Thành, cậu vẫn kiềm chế được cảm xúc của mình, vẫn nhìn thằng vào ánh mắt cưng chiều, sâu thẳm của anh. Lam Tử Tuấn nhìn gương mặt có ngũ quan cân đối đang nhìn chằm chằm cậu, bắt chọt thấy có đôi nét rất giống cậu. Lam Tử Tuấn bắt ngờ hỏi: “Tại sao chú biết cháu có thể làm được?” Lục Hạo Thành cười đáp: “Tiểu Tuấn, máy lần trước đều là con giúp chú, đúng không?” Lam Tử Tuần khẽ liếc nhìn anh, đúng là có lần cậu đã ngồi dưới khuôn viên chung cư nhà mình, dùng máy tính để giúp mẹ, chắc lần đó cậu đã bị các anh tra được địa chỉ ID. Cậu khẽ cúi đầu, nói: “Không phải cháu giúp chú đâu, cháu giúp mẹ cháu ấy chứ!” Câu nói này của cậu quả thật rất thật lòng, mục đích của cậu khi ấy cũng là vì muốn giúp cho mẹ cậu thật. Lục Hạo Thành nói: “Tiểu Tuấn, con giúp mẹ con cũng là giúp chú vậy, con giỏi lắm.” Lam Tử Tuấn cúi xuống không nói thêm gì, cậu nhìn đôi tay trắng nõn thành thạo gõ phím của mình. Phòng bệnh bỗng nhiên trở nên im ắng, Lam Tử Tuấn cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại. Mẹ cậu cũng từng nói với cậu rằng, nếu có bị người khác làm tổn thương, đôi khi chỉ cần mỉm cười cho qua, không cần thiết phải trả thù họ. Và cậu cũng từng tìm được một số dữ liệu, nhà họ Cố có thể li Cả Lục Hạo Thành – người đang ôm cậu nữa, trên đời này đúng là có những đáp án rất hiển nhiên, rõ ràng, bản thân cậu cũng không muốn đào tìm lí do cho đáp án đó nữa. Chiếc đồng hồ đeo tay đang đặt trên bàn trà của mẹ cậu và đồng hồ trong phòng chú Lục giống hệt như nhau, bên trên có khắc chữ giống hệt nhau, lại còn là đồng hồ đặt thiết kế nữa chứ. Vậy nên, trong lòng cậu trước giờ luôn có một thắc mắc, nhưng sau khi thắc mắc đó đã được làm sáng tỏ, cậu lại không dám đi tìm chân tướng sự thật nữa. Âu Cảnh Nghiêu đứng dậy, không khí lạnh lẽo, u ám của phòng bệnh được xua tan đi phần nào nhờ sự lịch lãm, ấm áp của anh. Mộc Tử Hoành nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Cậu đi à?” Âu Cảnh Nghiêu quay sang nhìn anh, nghiêm mặt nói: “Không lẽ cậu muốn ở đây ăn tối sao?” Mộc Tử Hoành nghe vậy liền chép miệng, nói: “Tôi còn muốn ăn gà hầm nữa.” Âu Cảnh Nghiêu cười nhạo, nói: “Ừm, thứ rác vừa vàng vừa bản.” Mộc Tử Hoành: “…” “Ý cậu là gì?” Tên Âu Cảnh Nghiêu này, không biết học thói trêu đùa người khác từ bao giờ.” Âu Cảnh Nghiêu nói: “Ý mặt chữ ấy mà.” Nói xong, anh đút tay vào túi quần, liếc nhìn Lam Hân một cái rồi sải bước rời đi. Mộc Tử Hoành nhìn bóng dáng rời đi của Âu Cảnh Nghiêu liền thầm chửi một câu: “Ai nghịch ngầm đều rất bướng bỉnh mà.” Nói xong, anh liếc nhìn Lục Hạo Thành đang ôm Lam Tử Tuấn, cảnh tượng ấm áp này khiến ai nhìn vào cũng không lỡ phá vỡ. Anh lặng lẽ bước ra ngoài. Lục Hạo Thành và Lam Tử Tuấn lặng lẽ ở cạnh bên Lam Hân. Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Mộc Tử Hoành vẻ mặt rầu rĩ ra khỏi phòng bệnh, đang định về thì nhìn thấy ở hành lang, Có Ức Lâm đang vội vàng chạy theo các y bác sĩ, đẩy xe cấp cứu, bên trên giường là Lâm Mộng Nghi đang nằm bắt tỉnh. Mộc Tử Hoành chau mày, vội nhường đường, kéo lấy Cố Ức Lâm, hỏi: “Ức Lâm, bác Cố làm sao vậy?” Cố Ức Lâm thở hồn hễn, nhìn Mộc Tử Hoành lo lắng hỏi: “Tử Hoành, Tiểu Ức cũng ở bệnh viện này sao, em ấy sao rồi?” Mộc Tử Hoành đáp: “Lam Lam đã qua cơn nguy kịch rồi, đang truyền nước.” Cố Ức Lâm nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tiểu Ức vẫn ổn là tốt rồi, nhưng mẹ tôi biết được tin Lam Lam là Tiểu Ức liền ngất đi.” “Hả…” Mộc Tử Hoành ngạc nhiên, nhưng sau đó lại bật cười: “Ha ha..” Ức Lâm chau mày, nhìn anh chằm chằm, tỏ vẻ khó hiểu: “2?” Mộc Tử Hoành cười mừng, nói: “Ha ha, buồn cười quá, buồn cười đến đau bụng mắt, nhưng mà Ức Lâm này, lần này hả hê quá, đúng là ác giả ác báo mà.” Mộc Tử Hoành hệt như vừa nhớ ra chuyện gì đó, vội lấy tay ra bịt miệng mình lại, ngước mắt lên, áy náy nhìn Cố Ức Lâm.