Lam Hân nhìn thoáng qua Tiểu Tuấn, nói: “Tiểu Tuần, chờ lát nữa con và bà đi về trước, mẹ ở lại bệnh viện là được rồi.” “Vâng! Mẹ.” Lam Tử Tuần khẽ gật đầu, cậu ở lại, mẹ nhất định sẽ không đồng ý, không bằng ngoan ngoãn trở về, mẹ sẽ yên tâm một chút. Mộ Thanh nghe xong, làm sao yên tâm được? “Lam Lam, bản thân con còn cần người chăm sóc, con về đi, mẹ ở trong này. Buỏi tối Kỳ Kỳ muốn uống nước hay đi tiểu đêm, con phải làm sao?” Lục Hạo Thành liền nói: “Mẹ, mẹ quên còn có con sao, mau đưa Tiểu Tuấn trở về nghỉ ngơi, con cùng Lam Lam ở trong này chăm sóc Kỳ Kỳ là tết rồi.” Mộ Thanh vừa nghe, đồng ý gật đầu: “A Thành, có con ở đây, ta an tâm. Công ty Cần Hi bỗng nhiên có chuyện gì, khiến cho thằng bé phải đi về trước.” Lục Hạo Thành trong lòng vui mừng khôn xiết, Nhạc Cần Hi cứ lo chuyện của anh ta, không nên đến làm phiền gia đình mình. Lam Hân nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ, công ty anh ấy có việc gì sao?” “Ù!” Mộ Thanh khẽ gật đầu, cười nói: “Lam Lam, nhưng cũng không phải việc gì lớn, cậu ấy có nói với mẹ, tiến ra thị trường mới nên cũng gặp vấn đề, đã qua giải quyết, không phải chuyện gì lớn.” Lam Hân vừa nghe lời này cũng yên tâm, dù sao Cần Hi hiện tại khai thác thị trường mới, tất cả đều không dễ dàng. Lục Hạo Thành khó coi nhìn qua, cô vẫn luôn lo lắng cho Nhạc Cần Hi. Lục Hạo Thành cùng Lam Hân ăn uống xong, Mộ Thanh liền mang theo Tiểu Tuấn trở về.Có con trai ở lại, Mộ Thanh cũng yên tâm. Nhà cũ nhà họ Lục, ánh đèn đêm rực rỡ. Lục Dật Kha cùng Lục Hạo Khải vừa về đến nhà. Cố An An cùng Tần Ninh Trăn còn đang chờ bọn họ trở về.Bọn họ vừa về không bao lâu, Lâm Mộng Nghi cùng Cố Ức Lâm cũng tới. Cố An An im lặng ngồi trên sô pha, chờ nghe kết quả chỗ Lam Hân. Có thể thấy sắc mặt của Lục Dật Kha và Lục Hạo Khải rất khó coi, ý cười trên mặt cô ta dần tắt, đáy lòng có chút không yên. Ngay sau đó, Lâm Mộng Nghi cùng Cố Ức Lâm cũng nổi giận đùng đùng tiến vào. Tần Ninh Trăn vừa thấy, trong lòng cũng có chút nghỉ hoặc hỏi: “Một đám các người đây là làm sao vậy? Vẻ mặt sao lại khó coi như vậy chứ?” Bà ta nói xong, nhìn qua con trai. Ánh mắt Lục Hạo Khải lại âm lãnh dừng trên mặt Cố An An. Cố An An chạm phải ánh mắt lạnh lẽo đó, lòng đầy nghi hoặc. Bọn họ bị làm sao vậy? Lâm Mộng Nghi đứng cách đó không xa rống lên: “Cố An An, con đúng là làm chuyện tốt rồi, mau nói rõ với cánh truyền thông, không làm ảnh hưởng tới cổ phiếu công ty của hai nhà chúng ta. Hiện tại con cũng biết tình hình nhà chúng ta, nếu cổ phiếu còn rớt giá, nhà họ Có liền xong rồi.” Lâm Mộng Nghỉ vẻ mặt tức giận, Cố An An sao có thể làm ra loại chuyện này chứ. âm Mộng Nghi tuy rằng tuyệt tình, nhưng tuyệt đối sẽ không âm thầm làm ra loại chuyện này. Cố An An: giật mình, ủy khuất hỏi: “Mẹ, mẹ muốn làm sáng tỏ cái gì? Mọi chuyện đã nói rõ ràng.” “Nói rõ ràng?” Lâm Mộng Nghi cười lạnh, “Cố An An, muốn ta nói rõ ràng, ta còn xấu hỗ không dám nói. Tóm lại, Lam Hân rốt cuộc có đẩy con hay không, trong lòng con rất rõ ràng. Sáng mai, liền mở họp báo, đem chuyện này nói rõ ràng, nếu không, video con cùng Lam Hân ở cầu thang tranh chấp, rất nhanh sẽ được tung lên mạng. Cổ phiếu công ty nhà họ Có, nhà họ Lục, sẽ bị ảnh hưởng.” Cố An An vừa nghe, không thể tin trừng lớn mắt, nơi đó không phải không có camera theo dõi sao? Cô ta đã kiểm tra nhiều lần, xác định không có camera, mới lựa chọn làm như vậy. Giọng nói trở nên nức nở: “Mẹ, con của con cũng máy rồi, mẹ còn muốn con đi làm sáng tỏ cái gì?” Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe thấy lời này, tức giận tím người, Cố Ức Lâm tiến lên từng bước, đỡ lấy bà. “Mẹ, chú ý thân thể.” Trong khoảng thời gian này, mẹ vì chuyện ở khu Giang Phổ, vẫn chạy xuôi chạy ngược. Tần Ninh Trăn biết chuyện đã có biến, liền hỏi: “Chị Cố, trước hết đừng tức giận, ngồi xuống từ từ nói.” Lâm Mộng Nghỉ bình tĩnh lại tâm trạng, ánh mắt khinh miệt nhìn thoáng qua Tần Ninh Trăn. Lại nhìn về phía Cố An An, tức giận nói: “Cố An An, từ video kia Lam Hân căn bản là không có đầy con, là con tự mình ngã xuống lâu, không phải là con không biết chuyện mình mang thai chứ?” Cố An An nghe xong lập tức chấn động, cô ta còn đang ôm tâm lý gặp may.Nhưng hiện tại, mọi chuyện đã vượt xa tưởng tượng, cô ta muốn tỉnh táo lại, nhưng sắc mặt lại tái nhọt. “Mẹ, điều đó không có khả năng.” Giọng nói run rẫy không có chút tự tin Cô ta đã kiểm tra kỹ, nơi đó thật sự không có camera theo dõi. “Sao lại không có khả năng?” Lâm Mộng Nghi kích động rống lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cố An An đang bày ra vẻ mặt vô tội “Chăng lẽ, ta và anh hai con mắt mù rồi, Hạo Khải cùng Lục chủ tịch sẽ nhìn lầm sao? Sáng mai nếu con không làm sáng tỏ mọi chuyện, Hạo Thành sẽ công bố đoạn video đó, con đang muốn tự hủy hoại bản thân sao? Con là con người, lúc nỗi điên, cũng không thể làm loại chuyện này.” Tần Ninh Trăn kinh ngạc nhìn Lâm Mộng Nghỉ. Con sói con Lục Hạo Thành này, quả nhiên có chiêu.Xem ra, nó thật sự đã trưởng thành. SMC Sẻ: con.” Cố An An gắt gao cắn môi dưới, mọi chuyện sao lại đột nhiên biến thành như vậy. Lục Dật Kha nhìn Cố An An, giọng điệu nghiêm khắc: “An An, loại chuyện này không nên làm ra, cháu về nghỉ ngơi trước đi!”Lục Dật Kha nói xong, mỏi mệt đi lên tầng trên. Ánh mắt Lục Hạo Khải mang theo cảnh cáo nhìn Cố An An, xoay người liền rời đi. Tần Ninh Trăn nhanh gọi: “Tiểu Khải, con muốn đi đâu?” Lục Hạo Khải xoay người, nhìn Cố An An lạnh lùng cười: “Con còn có thể đi đâu chứ? Đi tìm phóng viên, ngày mai không thể nói trắng ra mọi chuyện. Nói Cố An An cố ý hãm hại Lam Hân, hại chết con của mình sao? Lục Hạo Khải này không thể để lọt ra tin tức như vậy.” Lục Hạo Khải tức giận nói xong, xoay người rời đi. Tiếng đóng cửa rất lớn khiến Cố An An giật bắn người.Cô ta nhìn cánh cửa với vẻ buồn bã, cô ta làm vậy cũng vì tương lai của họ. Nếu Cố Ức Lam trở lại, còn có chuyện đính hôn xảy ra sao? Lâm Mộng Nghỉ không nhìn Tần Ninh Trăn, chỉ nhìn Cố An An nói: “Về nhà nghỉ ngơi.” Tần Ninh Trăn cười hòa giải: “Chị Cố, ngay cả là lỗi của An An, nhưng chuyện này ai có thể nói chính xác chứ? Một cái video không thể nói lên chuyện gì, chị cũng đừng trách cứ An An, con bé hiện tại còn rất yếu.” Tần Ninh Trăn lựa lời nói rất chuẩn, nhưng Lâm Mộng Nghỉ cũng không thích nghe những lời này. Bà ta lạnh lùng nói: “A Trăn, chuyện này, An An đã làm sai. Bà không tức giận, tôi thật sự rất cảm kích.” Lời bà nói vô cùng châm chọc. Tần Ninh Trăn vừa nghe, khóe môi giật giật, không nói gì. Có An An chằm chậm đi giày, theo Lâm Mộng Nghi cùng Có Ức Lâm rời đi. “Hừ!” lúc cánh cửa vừa đóng lại Tần Ninh Trăn lạnh lùng hừ một tiếng.