Nghe thấy câu hỏi này, Lục Hạo Thành không nhìn Lam Hân mà quay sang liếc nhìn mẹ mình. Vẻ mặt của Mộ Thanh trở nên lạnh lùng, bà khẽ cúi đầu không lên tiếng. Lục Hạo Thành thấy vậy biết bà chắc chắn biết được người đó là ai. Anh từ từ nhìn về phía Kì Kì cười nói: “Kì Kì, chú đã nói với con rằng khi chú của con kết hôn với mẹ của con, chú sẽ là bố của con mà.” Lam Hân chau mày nhìn Lục Hạo Thành, sao lại có thể nói như vậy trước mặt một đứa trẻ chứ? Cô liếc nhìn Kỳ Kỳ, thấy Kì Kì mỉm cười hạnh phúc liền thu lại ý nghĩ đó. Nghe vậy, Nhạc Cần Hi tức giận nói: “Lục Hạo Thành, anh định gạt Kì Kì sao?” “Tuy anh là con trai của dì Mộ, nhưng mọi chuyện cũng chỉ nên dừng ở đó thôi.” Lam Lam là người trong sáng và giản dị, mọi việc cô làm đều đặt tiêu chí thoải mái lên hàng đầu. Tục ngữ có câu: “Đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông.” Còn Lam Lam không cân làm gì cũng chỉnh phục được Nhạc Cần Hy. Đối với Lam Lam, anh ta nguyện sống chết vì cô. Lục Hạo Thành chợt nhìn Nhạc Cần Hi cười: “Nhạc Cần Hi, tại sao tôi phải nói dối Kì Kì chứ?” “Anh …” Nhạc Cần Hi chau mày nhìn anh, có chút nghẹn ngào không nói nên lời. Nhạc Cần Hy trước giờ vẫn luôn theo dõi tình cảm giữa Lục Hạo Thành và Lam Lam. Anh liếc nhìn Lam Hân, người con gái mà anh luôn bảo vệ đang ngày một xa anh, sao anh có thể đánh mắt cô chứ? Trong lòng anh vô cùng đau đớn. Lam Tử Kì im lặng không nói, thực ra trong lòng cô bé từ lâu đã thích chú Lục làm bố mình. Chỉ là còn chờ xem thái độ của mẹ thôi. “Mẹ ơi, con đau quá!” Lam Tử Kỳ nghẹn ngào nói. Lam Hân mím môi cười, nói: “Kì Kì, nhắm mắt lại ngủ đi, ngủ say thì sẽ không thấy đau nữa.” Lam Tử Kì khẽ gật đầu rồi nhắm mắt ngủ. Lam Hân thở phào, chuyện ngày hôm nay có nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng Có An An thì sao? Để hãm hại Lam Hân, cô ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức, thậm chí là tính mạng của chính con mình để rồi cuối cùng lại thua trong một mớ hỗn độn. Chứng cứ trong tay Lam Hân cũng đủ khiến cho cô ta thua thảm hại. Dù sinh ra trong cảnh khó khăn, không cha không mẹ, nhưng từ lâu, cô ta đã học được cách tự bảo vệ mình. Không khí trong phòng bệnh rơi vào trạng thái im lặng. Lục Hạo Thành đau khổ nhìn con gái, trong lòng xót xa muôn phần. Mộ Thanh nhìn anh nói: “Hạo Thành, con ra ngoài với mẹ một lát.” Lục Hạo Thành liếc nhìn bà rồi khẽ gật đầu. Sau đó, anh lặng lẽ đi ra ngoài cùng bà. Hai mẹ con anh đi thang máy lên khu vườn ở tầng mội. Trong vườn có trồng cây long não, tỏa hương thơm nhè nhẹ. Mộ Thanh nhìn bóng dáng cao lớn rắn chắc của con trai, trong lòng vô cùng an tâm. Hồi đó, khi Tần Ninh Trăn xuất hiện, bà phải chịu đủ mọi loại sỉ nhục, nhưng Lục Dật Kha chỉ đứng bên thò ơ, lạnh lùng. Cuối cùng, Tần Ninh Trăn dùng Hạo Thành và Tư Tư làm vật uy hiếp để ép buộc bà rời khỏi nhà họ Lục. Bà nhìn con trai bằng ánh mắt tội lỗi: “Hạo Thành, mẹ xin lỗi, mẹ đã mang đến những tổn thương sâu sắc đối với tuổi thơ của hai chị em con. Hồi đó, mẹ quá hèn nhát nên đã mang đến cho các con nhiều tổn thương như vậy.” May mắn thay, hai đứa con của bà đều đã trưởng thành. Lục Hạo Thành im lặng nhìn mẹ, nghĩ đến khi còn nhỏ mắt đi mẹ và Lam Hân anh cảm thấy vô cùng đau đớn. Chị gái lại bị bố bắt đi nước ngoài, khiến anh cảm thấy như trên thế giới này chỉ còn mình anh, khiến anh luôn cảm thấy đơn độc. Cho dù là trước đây hay bây giờ, khi ở một mình, anh vẫn sẽ bị sự cô đơn giam giữ, không thể tự giải thoát. Anh nhìn mẹ, bà đã già đi nhiều so với trong kí ức của anh. Gương mặt tuấn tú của anh như nở một nụ cười, anh nói: “Mẹ, con xin lỗi, khi đó con còn quá nhỏ không đủ sức bảo vệ mẹ.” Nếu lúc đó anh có khả năng bảo vệ mẹ mình, mẹ anh sẽ không bị người đàn bà độc địa như Tần Ninh Trăn ức hiếp. Mẹ anh không yếu đuối, giàu lòng nhân hậu. Hồi đó, bà có thể lựa chọn tranh đấu với nhà họ Lục đến cùng, nhưng cuối cùng bà lại chọn cách im lặng ra đi. Bà nghĩ có lẽ để hai chị em họ ở lại bên cạnh bố đẻ sẽ tốt hơn, chuyện này đến mãi sau này anh mới hiểu. Mộ Thanh lệ ngàn hàng: “Hạo Thành, con không trách mẹ sao? Mẹ đã không từ mà biệt…” Lục Hạo Thành đột nhiên cười phá lên ngắt lời bà: “Nhưng mẹ cũng không đi đâu xa mà, năm nào sinh nhật con và chị, mẹ đều gửi quà cho chúng con, suốt những năm qua, mẹ luôn âm thầm theo dõi chặng đường trưởng thành của con.” “Ừm!” Mộ Thanh gật đầu, vừa khóc vừa nói: “Mẹ trước giờ vẫn luôn ở Giang Thị, sống trong sự trốn tránh, mãi tới tám năm trước, khi thấy con và chị gái đều đã trưởng thành, mẹ liền chuyển đến Phàn Thị sinh sống. Mẹ muốn bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng mẹ phát hiện mình có quá nhiều thứ không thể buông bỏ được.” “Có lúc mẹ chán nản tột cùng, đi tới bên bờ sông, nhìn người đi qua mình ai nấy đều rất vui vẻ hạnh phúc.” “Còn mẹ thì, chồng hay gia đình mẹ đều không có, chỉ có một mình cô độc, cảm thấy chán nản quá nên lúc đó còn quay người lại nhảy xuống sông tự vẫn.” “Nhưng khi gặp được Lam Lam, lúc đó con bé vừa tỉnh dậy sau một vụ tai nạn xe hơi và đi dạo ven sông, có lẽ còn bé đã nhìn thấy sự vô vọng trong mắt mẹ.” “Thế là con bé vội vàng chạy xuống sông và nhờ người dân ven sông kéo mẹ lên. Vậy là kế hoạch tự tử của mẹ đã không thành… “ Nói đến đây, Mộ Thanh liền lau nước mắt, mím chặt môi lại. Mỗi lần nghĩ lại quá khứ, bà đều cảm thấy vô cùng đau lòng. Nghe xong, Lục Hạo Thành không thể tin được mẹ anh lại nghĩ đến việc tự tử. Không ngờ bà và Lam Lam lại quen biết nhau tình cờ như vậy. Lục Hạo Thành im lặng không nói, chỉ nhìn bà, đôi mắt ướt nhòe, nước mắt lăn dài trên mả, cả người anh hệt như đang bị trói chặt vậy. Mộ Thanh tiếp tục nói: “Mẹ và Lam Lam đã ngồi bên sông cả đêm, hai người nói rất nhiều chuyện, cuối cùng phát hiện ra rằng, hoá ra hai người đều là những người vô gia cư.” “Lúc đó, Lam Lam đã đưa mẹ về căn hộ mà con bé thuê, sau đó mới nhận ra mẹ và con bé rất hợp nhau, chính mẹ là người đề nghị nhận còn bé làm con gái trước.” “Mãi đến ba năm sau, khi mẹ đang dọn dẹp nhà cửa, mới phát hiện ra chiếc nhẫn và đồng hồ mẹ đã tặng cho con. Mẹ hỏi Lam Lam mới biết được con chính là bố của Tiểu Tuần.” “Hạo Thành, con có biết không? Vì chuyện này Lam Lam đã suýt mất mạng. Trông con bé mạnh mẽ, nhưng thực tế lại rất mong manh.” “May mắn thay, Cẩn Hi và Nghiên Nghiên đã ở bên con bé suốt những năm qua. Con cũng đã thấy tình cảm mà Cần Hi dành cho Lam Lam rồi đấy. “ Lục Hạo Thành nghe vậy cảm thấy vô cùng bất mãn, đau lòng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc ai mới là con trai của mẹ vậy?” Mộ Thanh bật cười, nói: “Hạo Thành, mẹ, Lam Lam, Cần Hi và Nghiên Nghiên đã sống cùng nhau suốt thời gian qua, Cẩn Hi luôn chăm sóc mọi người, mẹ vô cùng biết ơn nó vì vậy mẹ không muốn hai đứa chịu bát cứ tổn thương nào trong chuyện này. “