*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lam Hân cười nói: “Đó là do anh con thông minh, nhưng mà Kỳ Kỳ, trên đường đi nhất định phải cần thận!” Kỳ Kỳ cười hỏi: “Mẹ, mẹ lại sợ xảy ra chuyện như lần trước sao? Mẹ yên tâm, lần trước đã chịu thiệt một lần, con cũng không dại lần thứ hai đâu.” Kỳ Kỳ nói xong, đặt tiền vào chiếc túi nhỏ. “Ừ!” Lam Hân đáy lòng không khỏi nhớ tới lời Lục Dật Kha đã nói. Đám người giàu có thế gia, thật là chuyện gì cũng có thể làm ra được. Cô lo lắng nói: “Kỳ Kỳ, nếu không, đừng đi ra ngoài nữa.” Lam Tử Kỳ cau mày nhìn cô, có chút bất lực: “Mẹ không cần lo lắng, tốt nhất mẹ cứ ở nhà dưỡng thương đi, nếu quá lo lắng, mỗi nửa tiếng con sẽ gửi tin nhắn báo bình an.” Lam Hân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của con gái, tóc mai lưa thưa bay nhẹ trên má cô bé, khiến khuôn mặt trắng nõn càng thêm ưa nhìn. Con gái cô càng ngày càng xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo sáng ngời kia, khiến người nhìn mê mẩn. Cô khẽ gật đầu, “Được rồi, đi đi, nhưng nhớ kỹ một chút, không cãi nhau với anh trai.” Ẳ Lam Tử Kỳ cười haha “Mẹ cũng không ở cạnh bọn con, lo lắng này có tác dụng không? Chỉ cần anh cả không can thiệp vào chuyện của con, sẽ không có cãi vã.” “Được, con đó, anh cả cũng chỉ muốn tốt cho con” “Được rồi, mẹ không phải niệm kinh nữa, con và anh cả rất ít khi cãi nhau mà.” “Nhưng con là người thích mang thù!” Lam Hân nói. Lam Tử Kỳ bĩu môi tỏ ý không vui, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ, lại lộ ra vẻ tự tin vô đối, thiên hạ bát khả chiến bại. “Con phải đi rồi!” Nói xong cô bé liền chạy ra ngoài. Lam Hân nhìn con gái hớn hở, mặt mày cũng rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt sáng lấp lánh như chứa đầy sao, vô cùng thanh nhã. Cô chậm rãi xoay người, cảm giác toàn thân đau nhức, cô cười khổ, thật sự không còn sức để ngủ.Nhìn xuống chân mình, đã không còn sưng tấy như hôm qua. Lam Hân vừa xuống giường, Mộ Thanh đã tiến vào, giật mình nói: “Lam Lam, con xuống giường làm gì, con muốn lấy các gì thì nói cho mẹ, mẹ lấy giúp con.” Bà đặt nhanh bát cháo lên bàn, nhanh chóng tới đỡ cô. Lam Hân cười nhìn qua: “Mẹ, không sao, con có thể tự đi” “Sao có thể chứ? Lam Lam, chân con không thể dùng sức, nếu không sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, con ăn cháo trước đi, lát nữa mẹ đưa thuốc cho uốn.” Mộ Thanh dìu cô ngồi vào ghé. Bà liếc nhìn phòng của con gái, lớn hơn nhiều so với phòng họ ở trước đây.Lam Lam ở cũng rất vui vẻ, thường xuyên dọn dẹp ngăn nắp. Mộ Thanh nhớ tới lời Dịch Thiên Kỳ đã nói tối qua, trong lòng cũng rất đau. Lam Hân nhìn theo bóng lưng của mẹ, trông bà cử chỉ tao nhã hào phóng. Chỉ chốc lát, Mộ Thanh đã trở lại, sau khi Lam Hân rửa mặt bắt đầu uống cháo. Cô hạnh phúc cười nói: “Cháo sườn của mẹ ngon thật.” Mộ Thanh cưng chiều nhìn cô: “Lam Lam, con không thích vị nhạt, nên mẹ nấu chút cháo sườn, cha con cũng rất thích ăn.” Lam Hân cười nói: “Quả đúng là hai cha con, con cũng thích ăn cháo sườn mẹ nấu.” nha ha ai tài ti: ” Mộ Thanh nghe vậy bật cười, “Đúng rồi, Lam Lam, ngày mai không phải con đi gặp Lý Nghệ Na sao? Tuy rằng hiện tại chân không có thuận tiện, nhưng chúng ta vất vả một chút, vẫn nên đi gặp cô ấy. Ngày mai chủ nhật, cha con cũng không đi làm, mẹ bảo cha đưa con đi, cô ấy chính là giáo viên thiết kế đứng đầu, ở trong giới thiết kế rất có danh vọng. Con đi theo cô ấy, sẽ học hỏi được rất nhiều” Lam Hân vội vàng gật đầu: “Mẹ, con sẽ đi!” Thật vất vả mới thành công, cô lại càng không thể bỏ cuộc. “Được!” Mộ Thanh yên tâm cười cười, Lam Lam vẫn rất cố gắng, tất cả đều là do con bé tự nỗ lực. Mà Lục Hạo Thành lại là một đêm ác mộng. Khi anh thức dậy, Âu Cảnh Nghiêu đã mua nguyên liệu trở về, đang đeo tạp dề trong bếp nấu ăn. Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua bóng lưng cậu bạn, môi mỏng gợi cảm nhéch lên: ” Cảnh Nghiêu, ít nhất cậu tới tôi còn có có lộc ăn.” Trong khoảng thời gian anh toàn ăn cơm ngoài, đã sớm ngán đến mức nuốt không nỏi nữa. Âu: Cảnh Nghiêu quay đầu lại nhìn anh một cái: “Đừng nghi, lại đây ăn cơm, cơm nước xong tôi còn có việc phải đi ra ngoài!” Lục Hạo Thành đi về hướng phòng bếp hỏi: “Cuối tuần không ở nhà nghỉ ngơi, đi ra ngoài làm gì? Chuyện Tiểu Tuấn cậu đã điều tra xong rồi mà.” Âu Cảnh Nghiêu bưng hai đĩa thịt bò đặt trên bàn, mới nói: “Đọc sách, môi trường yên tĩnh, có thể tâm trung đọc.” Lục Hạo Thành vừa nghe, rất nhanh hỏi: ” Cảnh Nghiêu, ý cậu là muốn đến hiệu sách ở trung tâm thành phó?”