Lục Hạo Thành hỏi: “Lam Lam, sao lại thở dài?” “Không thể thở dài được sao?” Cô hỏi ngược lại. “Không phải ý đó, là do em có tâm sự gì à?” Lục Hạo Thành nhìn qua, đêm nay cô có vẻ thoải mái hơn so với bình thường rất nhiều, cũng chịu tâm sự nhiều hơn với anh. Đây là một khởi đầu tốt, có này hai ngày ở cạnh nhau, về sau sẽ dễ dàng thân cận hơn. Lục Hạo Thành ngẫm lại cảm thấy chính mình cũng khá xấu xa. “Ai mà không có tâm sự chứ? Giống như anh, lúc đó chẳng phải tâm sự đầy mình sao?” Lam Hân chế nhạo nói. Lục Hạo Thành nói: “Quả thật!” THghề .ˆ.