Mộ Thanh nghe vậy thì khá kinh ngạc, sau đó trịnh trọng nói: “Thiên Kỳ, việc này cũng không thể vui đùa, Lam Lam năm đó cũng là bị nhà họ Khương gia làm cho thương tích đầy mình.” Dịch Thiên Kỳ an ủi bà: “Thanh Thanh, bà nghĩ tôi đang nói đùa sao?” Mộ Thanh vừa nhìn ông nghiêm túc, nhịn không được cười cười, “Dù sao cả đời tôi cũng phải dựa vào cô con gái này rồi.” “Bà đó, tôi thì sao?” Dịch Thiên Kỳ ghen tị hỏi Mộ Thanh sắc mặt có chút hồng, tức giận liếc qua: “Cũng có một phần của ông.” Lời này, làm cho Dịch Thiên Kỳ kích động không thẻ tả Ông kéo tay Mộ Thanh “Thanh Thanh, bà thật sự chấp nhận tôi. Dịch Thiên Kỳ đợi bà nhiều năm như vậy, bảo vệ bà nhiều năm như vậy, rốt cục đã thấy cầu vồng sau mưa. Ông luôn cảm tháy, chỉ cần chính mình chủ động đưa ra lựa chọn, thì cuộc đời nào cũng đúng, muốn có được thứ gì đó thì phải biết hy sinh. Những gì bạn phải trả giá, bằng phương thức khác sẽ lấy lại được. Mộ Thanh gật đầu, nhìn thấy đối phương kích động, bà lại đau lòng. Mấy năm nay, bà đau khổ, ông cũng chịu đau khổ cùng bà. “Thiên Kỳ, thật xin lỗi, mấy năm nay, vẫn để ông chờ như vậy.” Bà vô cùng áy náy, đáy mắt ươn ướt. Dịch Thiên Kỳ khẽ cười, lẳng lặng nhìn người mình thương, giọng điệu vui đùa: “Thanh Thanh, bà xem, tôi chờ đến già rồi, bà mới đồng ý gả cho tôi.” Nhưng mà, tất cả đều đáng giá. Mộ Thanh nở nụ cười, cười đến chua xót, nhưng cũng hạnh phúc: “Tôi cũng không nghĩ đến, mình còn có mùa xuân thứ hai” Bao năm qua, hai người, một người đau khổ, một người kề bên bảo vệ. Cuộc đời bà đã đủ thất bại, không thể để Thiên Kỳ cũng theo bà đau khổ cả đời. Dịch Thiên Kỳ nhanh lấy ra di động, xem lịch ngày tháng. Mộ Thanh vừa thấy, hỏi: “Ông kích động như vậy làm gì?” Dịch Thiên Kỳ ánh mắt thần bí nhìn qua, nhưng không có nói chuyện, tiếp tục xem ngày tháng. Đột nhiên, ông vui vẻ nói: “Thanh Thanh, hôm nay là ngày tốt, chúng ta hãy đi lấy giấy chứng nhận, sau đó tôi sẽ tổ chức một hôn lễ thế kỷ cho bà.” Mộ Thanh: “2 2?” Bà kinh ngạc nhìn Dịch Thiên Kỳ. Bà vừa rồi chỉ mới chấp nhận thôi, còn…… Còn đang cân nhắc mà? Dịch Thiên Kỳ không quan tâm đến biểu hiện của Mộ Thanh cái gì biểu tình, đây là lần đầu tiên bà bày tỏ cảm xúc của mình về mối quan hệ giữa hai người, không rèn sắt khi còn nóng, qua mắy ngày lại hối hận, ông khóc cũng không kịp. Ông từ nhỏ đã là cô nhi, người nhà đều không có. Lại nghĩ tới Lam Hân, cười cười, con nhóc này đúng là mang lại may mắn. Ngay hôm nay đi. Ông nhìn Mộ Thanh phần khích nói: “Thanh Thanh, cải lương không bằng bạo lực, dù sao hôm nay cũng tốt ngày, tôi liền nhận Lam Lam là con gái, chúng ta cùng ghi tên gia đình vào số hộ khẩu.” Mộ Thanh nhìn vẻ mặt thành khẩn của ai đó, cũng hiểu mong đợi bao năm qua của ông. Cô nói: “Vậy cũng phải nghe Lam Lam đồng ý mới được nha?” nHả HS ý ” Dịch Thiên Kỳ cười, “Thanh Thanh, bà còn không biết sao, con nhóc Lam Lam kia đã sớm bán đứng bà, nó nói, chỉ cần bà có thể hạnh phúc, sẽ không phản đối chúng ta bên nhau” “Con nhóc này….. ” Mộ Thanh giọng điệu trách móc, nhưng cũng vui sướng. Dịch Thiên Kỳ lôi kéo Mộ Thanh trở về. Ông đã thương Mộ Thanh bao nhiêu năm, thanh xuân của ông đều là bà, cả đời này cũng không hối tiếc. Nếu cưới được bà về nhà, kiếp này sống cũng trọn vẹn. Lam Hân đang đặt mấy cây cỏ Mộc Tử Hoành tặng để lên giá hoa ở ngoài ban công. Nhìn liếc xuống phía dưới nhà, cô đã bị sốc vội vàng đặt chậu hoa trên tay xuống, bước sang một bên nhìn xem. “Oa!” Chú Dịch cũng nhanh nhẹn lắm, theo đuổi mẹ nhiều năm như vậy, giờ đã ôm mỹ nhân về rồi sao? “Cô nhóc, xuống dưới!” Dịch Thiên Kỳ vẫy tay ra hiệu cho Lam Hân Lam Hân chỉ chỉ chính mình, cười đến thần bí hỏi: “Chú Dịch, chú xác định bảo cháu xuống sao?” “Còn có cái gì xác định với không xác định 2 Mau xuống dưới, chú có việc muốn nói.” Dịch Thiên Kỳ cười lớn. Trông như chàng thanh niên mới biết yêu lần đầu, cười rạng rỡ, nhìn như trẻ ra vài tuổi. Lam Hân cười cười, xoay người rửa tay, bước xuống lầu. Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ, còn có Giai Kỳ, đều ở trong sảnh lầu một trong sửa sang lại đồ đạc. Dịch Thiên Kỳ nhìn thấy Lam Hân đi xuống. Cười hỏi: “Lam Lam, cháu đồng ý làm con gái của Dịch Thiên Kỳ không?” Lam Hán, re xe Cô khó lấy nhìn Dịch Thiên Kỳ, không nghĩ tới câu đầu tiên ông đã nói: ” Lam Lam, cháu đồng ý làm con gái của Dịch Thiên Kỳ không?” Không phải muốn, cũng không phải có thể hay không, mà là có đồng ý hay không? “Oa!” Lam Tử Kỳ ở bên cạnh vô cùng vui vẻ, cô bé rất thích ông Dịch. Lam Tử Tuấn mặt không chút thay đổi đứng ở một bên, mẹ của cậu, chỉ cần cùng ở chung lâu, sẽ phát hiện mẹ vừa tốt bụng lại tinh tế hiểu chuyện. Lam Hân ngơ ngác nhìn Dịch Thiên Kỳ một hồi, sau đó nhìn về phía một người mẹ đang mỉm cười. Cười nói: “Chú Dịch, chú đang nói đùa hả?” “Lam Lam, cháu nhìn lại xem chú có nói đùa không?” Dịch Thiên Kỳ hỏi lại, ánh mắt chân thành nhìn Lam Hân. Đời này ông không có con cái, tài sản trăm triệu cũng không có người kế thừa, nếu có thể có cô con gái như Lam Lam, còn cả Thanh Thanh, ông sống đời này cũng không uồng phí. Dịch Thiên Kỳ nhìn thấy Lam Hân không tin, tiếp tục nói: “Lam Lam, chúng ta cũng quen biết bảy năm, cháu cũng biết chú làm người thế nào, chú không có con gái, nếu có thể có một cái đứa con hiền lành lại giỏi giang như cháu, cả đời này chú không còn gì tiếc nuối.” Lam Hân vừa nghe, nhân cách của Dịch Thiên Kỳ, cô rất rõ ràng. Cả đời này của ông, đều dành đợi mẹ mình. Vừa lúc, cô có mẹ, còn thiếu một người cha. Cô cười nói: “Chú, cháu đồng ý, vừa đúng lúc cháu còn thiếu một người cha.” TH hgW 22 ” Dịch Thiên Kỳ thoải mái cười to. Mộ Thanh cũng nhìn Lam Hân cười cười. “Lam Lam, làm tốt lắm! Cháu đã hoàn thành tâm nguyện cả đời chú.” Lam Hân cười nói: ” chính mẹ là người thực hiện ước mơ cả đời của chú Dịch,mấy năm nay, chú Dịch một mực che chở, mẹ có thể nghĩ thông suốt, hai người ở bên nhau, chính là sự lựa chọn đúng đắn nhất.” Mộ Thanh gật đầu, thật sự buông bỏ mọi thứ, chấp nhận một cuộc sống mới cũng không khó như vậy. Trước đây là bà quá cố chấp. “Lam Lam, còn gọi chú làm gì? Về sau phải gọi là cha.” Dịch Thiên Kỳ sửa lại. “Vâng, thưa cha ” Lam Hân cũng thuận theo, vui vẻ gọi một tiếng. “Lam Lam, cha đây” Dịch Thiên Kỳ nghe một tiếng cha, trong lòng dâng lên một sự xúc động khó tả. Lam Hân gọi xong tiếng cha, chợt thấy chạnh lòng. Chú Dịch là cô nhi, cả đời này nếu không có cô gọi cha, cũng không có ai từng gọi ông như thế.