“Lam Lam, cô đây là đang bắt nạt tôi, tôi bây giờ đã là người của cô rồi, cô đi đâu thì phải mang tôi theo.” Lục Hạo Thành nói xong, thì liền đưa ngón tay ra chỉ vào môi của mình. Cảm giác đau nhói từ từ đã chứng minh rằng vừa nãy không phải là anh đang nằm mơ. Nghĩ đến đây, anh không thể nhịn được liền cười vui vẻ, hào quang phát sáng. LÊ 2n ” Lam Hân bỗng nhiên giật mình bởi những lời nói của anh. “Lục Hạo Thành, có phải hôm nay anh giận đến ngóc rồi không, sao nói chuyện cứ ngớ ngắn vậy? Anh nói anh là của tôi, vậy thì tài sản khổng lồ của anh cũng là của tôi rồi?” Cô không tin rằng anh hào phóng như vậy? “Được, Lam Lam, nếu như cô thích, chút nữa quay về tôi sẽ bảo luật sư qua đây, tắt cả sản nghiệp dưới tên tôi đều sẽ sửa lại thành tên của cô, sau này gia đình của chúng tôi sẽ nằm trong tay cô.” Lục Hạo Thành vui vẻ nói, người phụ nữ bé nhỏ này phụ trách gia đình, tiền bạc của gia đình anh sẽ ngày càng nhiều hơn mà thôi. Có vợ hiền thê, tiền bạc khó tránh! Lam Hân ngay lập tức có cảm giác như mình đang tự đánh mình. “Bỏ đi, tôi không đủ khả năng gánh vác gia nghiệp của Lục Hạo Thành anh.” Lam Hân nói xong, thì nhìn ra ngoài cửa sỏ, gió thổi mái tóc bay bay, ánh sáng đèn đêm chiếu vào mặt cô, khiến cô càng thanh thuần mê hoặc hơn. Lục Hạo Thành liếc nhìn cô và mỉm cười ấm áp. Anh từng bước từng bước giăng cái bẫy ấm áp, chờ Lam Hân từng bước từng bước ngã vào lòng anh. Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, bên cạnh anh bây giờ chỉ thiếu mỗi mình cô. Hai người họ không nói gì suốt cả chặng đường cho đến khi về đến công ty. Viên Viên đã được Âu Cảnh Nghiêu sắp xếp rời đi rồi. Còn về cách sắp xếp của công ty, Lam Hân vốn không hề hỏi. Lúc Âu Cảnh Nghiêu ngắng đầu, thì nhìn thấy đôi môi tím tái của Lục Hạo Thành, anh ấy không nhịn được hỏi: “Hạo Thành, miệng của anh bị sao vậy?” Lục Hạo Thành vừa nghe, liền nhìn sang Lam Hân bên cạnh, tà mị nói: “Không sao, bị mèo con cắn cho một phát!” Lam Hân nghe xong, bỗng chốc cúi đầu và nhanh chóng quay lưng bỏ đi. Khốn kiếp!! Người bị ức hiếp rõ ràng là cô, tại sao cô lại xáu hỗ bỏ đi cơ chứ. Âu Cảnh Nghiêu nhìn Lục Hạo Thành, ánh mắt từ từ chìm xuống, hỏi: “Hạo Thành, có phải anh quá vội rồi không, nếu như, cô ấy có chồng thì sao?” tHang…… ” Lục Hạo Thành cười. Nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ngay lập tức cảm thấy cách làm của bản thân không đúng cho lắm. “Cảnh Nghiêu, chuyện này cậu đừng quan tâm.” Lục Hạo Thành nói xong liền đi vào văn phòng của mình. Nếu như Lam Lam có chồng, đó cũng chính là Lục Hạo Thành, bây giờ mọi chuyện đã điều tra rõ ràng, Lam Lam chính là Khương Lam Hân của năm đó, cũng chính là người phụ nữ ở cùng anh bảu năm trước. Nhiên Nhiên, tiểu Tuấn, đều là con của Lục Hạo Thành anh, càng ngạc nhiên hơn, Lam Lam chính là Lam Lam của anh. Còn có chuyện gì có thể khiến Lục Hạo Thành anh vui hơn chuyện này cơ chứ? Cảm ơn thời gian, đã cho Lục Hạo Thành anh kỳ tích. Lục Hạo Thành vừa bước vào văn phòng, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Âu Cảnh Nghiêu, nói: “Cảnh Nghiêu, cậu xem có ai thích hợp không, tìm một người đáng tin cậy, để làm trợ lý cho giám đốc Lam.” “Được!” Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu. Anh quay đầu, từ từ chau mày, cảm thấy trong lòng có chút nặng nề. Bỗng nhiên trong đầu anh vang lên một câu nói, có những thứ, đợi đến khi bạn thật sự buông bỏ nó, thì mới biết tầm quan trọng của nó. Lục Hạo Thành, Lam Hân, anh gần như vô thức giật giật khoé môi mình. Đến giờ ăn trưa, Lam Hân không chào hỏi, trực tiếp đi thẳng lên tầng 11 để tìm Cẩn Nghiên và Nhiên Nhiên, sau đó đưa họ đi ăn. Cũng có những nhà hàng không tồi gần công ty, bán các đặc sản của Giang thành, vả lại còn có rất nhiều blogger mỹ thực, sẽ đến đây để thưởng thức. Lam Hân cũng là do đến nhà ăn ăn cơm, nghe những người trong công ty nói. “Cần Nghiên, Nhiên Nhiên, hôm nay cũng phải quay đến 5 giờ à?” Lam Hân hỏi. “Ừm! Hôm nay quay mấy bộ, thợ make-up và nhiếp ảnh gia đặc biệt thích Nhiên Nhiên, biểu hiện của Nhiên Nhiên rất tốt.” Cẩn Nghiên vui vẻ nhìn Nhiên Nhiên, cậu nhóc này biểu hiện không tồi. “Nhiên Nhiên, mệt không?” Lam Hân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai mình. Lam Tử Nhiên lắc đầu: “Mẹ, con không mệt.” Mệt, cậu bé cũng không thể nói, thực tế, cứ thay bộ quần áo này đến bộ quần áo khác, thực sự là khá mệt mỏi, lúc chụp càng mệt mỏi hơn. Tuy nhiên, có mệt thì cậu cũng phải cố gắng, vì mẹ cậu cũng rất có gắng. Dù có mệt thì cũng không thể nói ra trước mặt anh em bọn họ được. Cần Nghiên cười: “Lam Lam, cậu bé là đang thương cô đấy, ngay cả khi mệt mỏi, thì cũng sẽ không nói mệt trước mặt cô đâu.” Nhiên Nhiên mỉm cười, mami Cẩn Nghiên rất hiểu rõ cậu bé. Ba người họ vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi đến nhà ăn. Vào đến cửa, Cần Nghiên nói: “Lam Lam, hai người đi gọi món đi, tôi đi nhà vệ sinh một lúc.” “Được!” Lam Hân chỉ vào vị trí bên cửa sổ, “Cẩn Nghiên, chúng ta sẽ ngồi đằng kia.” “Được, lát nữa tôi sẽ quay lại!” Cẩn Nghiên cười rồi rời đi. Lam Hân dẫn Nhiên Nhiên đi qua đó, nhưng điều khiến Lam Hân thấy lạ là, rõ ràng là quán ăn, nhưng lại không có người, lẽ nào…… Trong khi Lam Hân đang băn khoăn, cô đang muốn đi đến vị trí đã chọn thì nghe thấy giọng nói của Lục Hạo Thành truyền đến từ phía sau. “Lam Lam, Nhiên Nhiên, qua đây nào.” Lam Hân khựng chân lại, đáng chết, sao Lục Hạo Thành lại ở đây cơ chứ? Lúc cô đến đây rõ ràng còn nhìn thấy anh trong phòng làm việc mà? Lẽ nào, cô thấy ảo giác sao? Cô dùng lực dồn vào chân của mình, đến nỗi không thể cảm nhận được nỗi đau trên đôi bàn chân. Hôm nay cô không muốn gặp Lục Hạo Thành thêm lần nào nữa. Nhưng cứ lại gặp được. Lam Hân hít một hơi thật sâu, xoa dịu cảm xúc của bản thân, cô quay người, góc miệng gợi lên một nụ cười rạng rỡ: “Lục tổng, anh cũng đến đây à? Vậy chúng tôi sẽ không làm phiền anh bàn chuyện làm ăn nữa, chúng tôi sẽ qua kia ngồi.” Lam Hân nói xong, liền kéo Lam Tử Nhiên đang có ý định chào hỏi đi sang bên khác. Lục Hạo Thành nhìn thấy, khuôn mặt ngay lập tức hiện rõ sự tức giận như mắt bão. Con nhóc này, vậy mà dám trốn tránh anh. Được, được lắm!! Lam Lam, cả đời này của cô cũng sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Lục Hạo Thành tôi đâu. Anh đứng dậy đi qua đó, cô không qua thì anh qua, muốn đọ ai mặt dày hơn, thì Lục Hạo Thành anh còn dày hơn cả bức tường đó. “Chào chú Lục!” Lam Tử Nhiên nhìn Lục Hạo Thành đang đuổi theo qua đó chào hỏi. “Nhiên Nhiên, cực khổ rồi.” Lục Hạo Thành ngồi xuống bên cạnh cậu bé. Đôi mắt anh tươi sáng, mị hoặc nhìn Lam Hân cười rạng rỡ, nhìn vào đôi môi màu đỏ hồng, anh bỗng nhiên nhớ lại hương vị đẹp đẽ đó, góc miệng trong vô thức lộ ra nụ cười tà mị. Lam Hân dùng lực cắn môi của mình, khống chế cơn giận trong lòng, cô sợ bản tính của mình sẽ bộc lộ ra ngoài. Cô mỉm cười: “Lục tổng, anh đến để bàn chuyện kinh doanh, anh như vậy chúng tôi sẽ làm phiền anh bàn chuyện kinh doanh đó.” Lục Hạo Thành nhìn vào đôi mắt long lanh như nước của cô lắc đầu: “Lam Lam, tôi không phải đến bàn chuyện làm ăn, là đến ăn, tình cờ gặp được mọi người, vậy thì ăn cùng nhau đi!” Lục Hạo Thành nói xong, thì gọi nhân viên phục vụ đến để gọi món.