“Vậy con bước qua chưa? Lam Lam không mang lại vui vẻ cho con và anh cả con sao?” Con bé thông minh xinh xắn như vậy, lại hiểu chuyện dỗ người khác vui vẻ, nó không thể có chuyện gì.” Cố Tích Hồng không tin con gái mình đã không còn nữa, sẽ có một ngày ông có thể tìm thấy. Có Ức Lâm cắn mạnh môi dưới, máu lập tức hiện lên, vẻ mặt anh đau khổ. Nếu như tiểu Ức vẫn còn sống, anh cũng rất muốn tìm thấy tiểu Ức. Đó là đứa em gái anh yêu thương từ nhỏ mà? Hạo Thành dùng tất cả các mối quan hệ đều không tìm thấy con bé. Cố Ức Lâm hít sâu một hơi, nói: “Cha, con đưa cha vào bệnh viện kiểm tra đã rồi nói.” “Được!” Cố Tích Hồng chỉ có thể gật đầu, bây giờ đuổi theo chỉ sợ cô gái đó đã đi xa rồi. “Aizz!” Ông thở dài. “Cũng đã trôi qua ngần ấy năm, không biết em gái con sống tốt không? Cả nhà chúng ta mỗi ngày đều ăn ngon mặc đẹp, mỗi lần bưng bát cơm lên cha luôn áy náy, không biết em gái con đang chịu khổ nơi nào.” Cố Ức Lâm nghe vậy, cũng thở dài một hơi. Nếu như tiểu Ức không biến mát, cả nhà bọn họ cũng không sống khổ sở như vậy. Sự xuất hiện của Cố An An cũng không hề xoa dịu tâm tư của cả nhà anh. Nhìn Cố An An, ngược lại anh càng khó chịu. “Cha, nếu như tiểu Ức thực sự còn sống, sẽ có một ngày trở về bên cạnh chúng ta thôi, ngày nào cha cũng u sầu cũng chẳng tác dụng.” Mọi người đều thích gọi tiểu Ức là Lam Lam, chỉ có anh và anh cả thích gọi Lam Lam là tiểu Ức. Có Tích Hồng gật gật đầu, không nói gì. Ông đợi đến già rồi, không biết còn phải đợi đến bao giờ. Đáy lòng Có Tích Hồng không ngừng xót xa. Cố gia bọn họ luôn là hào môn thế gia, sau khi có hai đứa con trai, vài năm sau, Mộng Nghỉ lại mang thai, sinh ra là một bé gái, cả nhà bọn họ thực sự vui mừng khôn nguôi. Ông trở thành cha, từ ngày đầu tiên con gái chào đời liền thiên vị con gái. Đối với ông, con gái mãi mãi thân thiết hơn con trai. Ông có hai thằng con trai thì có tác dụng gì? Cả ngày đều bận rộn bên ngoài, ngay cả thời gian ăn bữa cơm cùng ông cũng không có. Nhưng con gái không giống vậy, dù bận cũng nhớ tới cha mẹ mình! Em gái ông chính là một ví dụ sống điển hình, ông thường xuyên bận rộn, không có thời gian bên cha mẹ, nhưng em gái ông thì không như vậy, dù bận rộn cũng về nhà nói chuyện với cha mẹ. Cố Tích Hồng đau khổ lắc đầu, bảo bản thân không nghĩ nhiều nữa. Nhưng hôm nay gặp phải cô gái đó, thực sự cảm thấy quá thân thuộc. Cố Ức Lam đỡ ông, bóng lưng ông cô đơn lại có chút yếu đuối. Lam Hân quay lại phòng bao không đặt chuyện vừa rồi trong lòng, chỉ vui vẻ ăn cơm cùng con trai. Lục Hạo Thành nhìn hai mẹ con họ, trong lòng cảm thấy yên tâm khó nói thành lời. Anh với tiểu Tuấn đã bàn bạc xong rồi, để tiểu Tuấ cho anh một cơ hội theo đuổi mẹ lũ trẻ. Tiểu Tuần vậy mà hoàn toàn đồng ý. Thực ra anh cảm thấy đứa con trai này mặt bên ngoài càng thân trầm hơn anh. Thằng bé rất thông minh, chỉ cần không bộc lộ hết ra ngoài, thực sự chính là một tiểu hồ ly thâm tàng bát lộ. Chỉ có Lam Lam bên cạnh mới là cả thế giới. Anh đợi chờ nhiều năm như vậy mới có một mái ấm. Lời của Tử Hoành đã nhắc nhở anh, bây giờ Lam Lam đã trưởng thành rồi, hơn nữa còn mắt đi kí ức, không còn là Lam Lam trước kia nữa. Cô rất ưu tú, người đàn ông nào cũng có thể theo đuổi cô, vì vậy, anh không phải nói rõ về thân phận của mình, Lam Lam cũng sẽ yêu anh. Điểm này, trong lòng anh hiểu rất rõ, hiện tại anh chỉ có thể từng bước từng bước dùng cách thức của mình để bước vào trái tim cô.