Lam Tử Tuấn lắc lắc đầu, cậu nhìn ra sau lưng mẹ, thấy không có ai đi cùng cả bèn lấy làm lạ, hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay chú Nhạc không đi cùng mẹ sao?” Lam Hân cười nói: “Hôm nay chú ấy bận việc, chú ấy hẹn tối mai sẽ mời con ăn cơm đó!” “Vậy cũng được, mình đi thôi mẹ.” Lam Tử Tuấn mỉm cười, trên gương mặt tuấn tú của cậu hiện rõ sự mừng rỡ, đặc biệt là sau khi gặp được mẹ. “Đi thôi, mẹ đưa con đi ăn mấy món thật ngon nhét” Lam Hân đón lấy va li hành lý của cậu, từ giờ cô sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. “Tiểu Tuấn, bà nội có khỏe không con?” Lam Tử Tuấn ngước đầu lên nói: “Bà vẫn khỏe mẹ ạ, có con và Kỳ Kỳ ở bên, bà nội hôm nào cũng rất vui vẻ. “Vậy thì tốt rồi.” Lam Hân mỉm cười yên tâm, Lam Hân của bây giờ thật sự rất hạnh phúc. Mộc Tử Hoành tháy hai mẹ con Lam Hân đã đi xa rồi, liền quay sang nhìn Lục Hạo Thành, bắt gặp ánh mắt của anh cứ đăm đăm nhìn theo bóng dáng của hai mẹ con Lam Hân. “Hạo Thành…” Mộc Tử Hoành gọi hai ba tiếng mà Lục Hạo Thành vẫn không đáp lại. “Lục Hạo Thành, cậu mau hoàn hồn lại đi!” Mộc Tử Hoành lay lay người Lục Hạo Thành. Lúc này, Lục Hạo Thành mới sực tỉnh, quay sang nhìn Mộc Tử Hoành: ” Này, cậu véo tôi một cái đi.” Anh sợ mình đang nằm mơ. Mộc Tử Hoành: “Hả…” Anh ta cũng mỉm cười khoái chí, đây đúng là một cơ hội tốt mà! Mộc Tử Hoành nghiền răng nghiến lợi, đưa tay sang véo một phát điếng người vào đùi Lục Hạo Thành. “Á ui…..” Lục Hạo Thành kêu lên đau đớn. Tiếng kêu của anh thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh đó. Nhưng cũng nhờ có cái véo đau đớn này, anh mới chắc chắn rằng mình không phải đang nằm mơ. Anh vội vàng chạy về phía hai mẹ con Lam Hân. Mộc Tử Hoành vui đến mức cười ngả nghiêng, lần báo thù ban nãy thật hả hê, vui sướng đến mức anh ta muốn hét lên cho cả thế giới cùng biết. Sau đó, anh ta cũng chạy theo Lục Hạo Thành. “Lam Lam.” Bỗng nhiên, từ phía sau lưng Lam Hân có tiếng gọi vang tới, giọng nói trầm xuống, dường như đang muốn kìm nén một thứ cảm xúc gì đó. Lam Hân vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc bèn ngoảnh lại nhìn. Vừa quay lại liền thấy Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành, Lam Hân vô cùng ngạc nhiên, cười nói: “Anh Lục, Mộc Tử Hoành, trùng hợp quá.” “Ừm, quả là trùng hợp.” Lục Hạo Thành mỉm cười nhìn Lam Hân, chỉ tay sang Lam Tử Tuần, tò mò nói: “Lam Lam, thằng bé và Nhiên Nhiên trông giống nhau quá nhỉ.” Lam Hân khẽ cúi đầu, mỉm cười nhìn con trai và giới thiệu: “Anh Lục, đây là anh trai của Nhiên Nhiên, Tiểu Tuấn.” Mọi suy đoán trong lòng Lục Hạo Thành trước đó đã trở thành hiện thực, mặc dù rất ngạc nhiên nhưng anh vẫn cố kìm nén lại trong lòng, trông dáng vẻ của anh dường như rất căng thẳng. Đến cả Mộc Tử Hoành đứng ngay bên cạnh cũng nhìn Lục Hạo Thành với ánh mắt ngưỡng mộ, đầy ganh ty. Lục Hạo Thành sao lại có phúc thế không biết, có đến tận hai đứa con trai song sinh? Haizl Chuyện này thực sự đã tác động đến anh lớn, vợ của anh còn đang sống ở nhà mẹ vợ, vẫn chưa tìm thấy anh ở đâu! Khó khăn lắm mới có người lọt vào mắt xanh của anh, nhưng lại là hoa đã có chủ, lúc này anh chợt cảm thấy cuộc đời này thật bé tắc. Lam Hân lại tiếp tục giới thiệu: “Tiểu Tuần, đây là tổng giám đốc ở công ty mẹ, giám đốc Lục và giám đốc Mộc.” “Cháu chào hai chú!” Giọng nói và thái độ của Lam Tử Tuấn bỗng trở nên hờ hững, lạnh lùng hơn nhiều. Tiếng gọi “chú” của cậu bé khiến Lục Hạo Thành hoàn hồn trở lại, nở một nụ cười cứng ngắc nhìn chằm chằm sang Lam Tử Tuấn. “Chào cháu, Tiểu Tuấn.” Lục Hạo Thành cười nói, giọng nói trầm ấm rất dễ nghe, anh đang cố kìm nén sự kinh ngạc sâu tận đáy lòng. Bồng dưng anh có được hai cậu con trai, cả hai lại còn rất ưu tú, ha ha… Lục Hạo Thành trong lòng mừng rơn, cười hớn hở. Hơn nữa, đó còn là con của anh và Lam Hân, làm sao anh lại có thể không vui được chứ? Rõ ràng là anh cũng vui tới mức muốn hét lên cho cả thế giới cùng biết!