Lục Hạo Thành ngắng đầu lên, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn Mộc Tử Hoành, hơi mất kiên nhãn hỏi: “Cậu nhìn nhằm rồi chăng? Nếu Nhiên Nhiên ở trên máy bay này làm sao tôi lại không biết?” Mộc Tử Hoành cũng khó hiểu, ban đầu còn tưởng mình nhìn nhằm, nhưng nửa năm nay, Lam Tử Nhiên nồi tiếng khắp nơi, thậm chí còn xuất hiện trên nhiều chương trình truyền hình lớn, tạp chí, phi trường phim ảnh đều có bóng dáng của cậu bé, có lẽ anh ta không nhìn nhằm. Mộc Tử Hoành kéo Lục Hạo Thành đứng dậy, nói: “Đi mau, máy bay sắp hạ cánh rồi, cậu không tin thì tự mình đi xem, nếu không tôi nghĩ mình bị mù mắt.” Lục Hạo Thành bát mãn liếc anh ta một cái, mạnh mẽ dứt ra khỏi tay anh ta, ánh mắt lạnh lùng ra hiệu cho Mộc Tử Hoành dẫn đường. Mộc Tử Hoành giật giật khóe miệng, cảm thấy cuộc đời anh ta thật quá khổ, cả ngày phải đi theo một tên mặt lạnh như vậy. Vậy mà anh ta không phát điên, mẹ nó, đây thực sự là một kỳ tích! Rất nhanh sau đó hai người đã đến khoang thường của máy bay, Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua vị trí trống trải, lập tức trừng to mắt. Lễ nào anh ta bị mù thật, hay anh ta bị ảo giác? Người đâu rồi? Đứa bé kia đi đâu rồi? Vừa rồi nó còn ngồi ở đây mài Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc Mộc Tử Hoành một cái, châm chọc nói: “Mộc Tử Hoành, tôi nghĩ cậu thật sự bị mù rồi!” Nói xong anh tức giận xoay người muốn rời đi. Hai người đàn ông đều cực kỳ đẹp trai, phong độ, và có khí chất vượt trội, sự xuất hiện của họ đã khiến những cô gái xung quanh bàn tán xôn xao. Một số cô gái thậm chí còn lộ liễu nhìn Lục Hạo Thành bằng ánh mắt cực kỳ si mê. Lục Hạo Thành ghét nhất những tình huống như vậy. Anh vừa mới cất bước đi thì Mộc Tử Hoành đã kéo tay anh lại. “Mộc Tử Hoành, cậu điên đủ chưa?” Lục Hạo Thành sắc mặt tối sầm lại, lúc này anh hoàn toàn bộc phát sự tức giận trong lòng. “Chưa đủ!” Mộc Tử Hoành cũng mất kiên nhẫn quay lại mắng anh. Sau đó dưới ánh mắt tức giận của Lục Hạo Thành, anh ta chỉ vào một cậu bé đang ở cách đó không xa. Sau khi Mộc Tử Hoành đi Lam Tử Tuấn mới đứng dậy đi vệ sinh, cậu bé vừa mới quay lại. Lúc này, Lam Tử Tuần đã bỏ cặp kính râm trên mặt ra, lúc nãy khi Mộc Tử Hoành đi qua cậu bé đã ngủ rồi. Cậu bé thấy máy bay sắp hạ cánh nên mới đứng dậy đi vệ sinh. Lục Hạo Thành thấy vậy hơi ngắn ra, cậu bé này đúng là Nhiên Nhiên, nhưng khi anh ta nhìn kỹ thì lại không phải. Đứa trẻ trước mắt có vẻ rất bình tĩnh, trong đôi mắt to trong veo kia lại toát ra vẻ trầm tĩnh không phù hợp với lửa tuổi của cậu. Nhiên Nhiên khóe miệng luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng, tao nhã mà tự nhiên. Thoạt nhìn có vẻ hơi tinh quái và nghịch ngợm Đứa bé trước mặt hai người và Nhiên Nhiên có tính cách hoàn toàn khác, mọi động tác của cậu bé đều tràn đầy sát khí. Trong lòng Lục Hạo Thành có chút kinh ngạc khi nhìn thấy một đứa trẻ có khí thế như vậy. Lam Tử Tuấn nhìn thấy có hai người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình, cậu bé chỉ khẽ liếc qua Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành. Giọng điệu non nót hơi pha chút lạnh lùng vang lên: “Hai chú làm ơn tránh rai” Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành giật mình, đứa bé trước mặt giống hệt Lam Tử Nhiên và cậu bé thậm chí còn không biết đến hai người, nhưng hai người vẫn lùi lại một bước. Lam Tử Tuấn chậm rãi ngồi vào chỗ ngồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, cậu bé chậm rãi bỏ kính râm, sách vở vào ba lô trẻ em màu đen của mình, chiếc ba lô chỉ có một màu đen tuyền giống như tính cách của cậu bé, nhìn bề ngoài có vẻ hơi trầm lắng. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Lục Hạo Thành đã chắc chắn đứa bé trước mặt anh không phải là Nhiên Nhiên, nhưng cậu bé giống hệt Nhiên Nhiên, trong nháy mát trái tim anh nhảy loạn lên.