Người sống mơ hồ, dễ hạnh phúc, người sống tỉnh táo, dễ phiền muộn. Chỉ vài lời ngắn ngủi, dường như đã nói tóm gọn cuộc đời cô ấy. Lam Hân nhẹ nhàng đưa cằm lên, ánh mắt rạng rỡ của cô xinh đẹp lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hai dòng chữ đó. Có những lúc, những gì đã mất trong cuộc đời, thực ra chưa bao giò thuộc về bạn. Thứ thấp hèn nhát là tình cảm, thứ mát mẻ nhát chỉ là trái tim con người. Nỗi tiếc nuối lớn nhất của cuộc đời cô là tình cảm của cô chưa được trọn vẹn. Nhưng tại sao chủ đề của cô ấy lại là ý thu cơ chứ? Lam Hân không bỏ cuộc và tìm kiếm rất nhiều thông tin về Lý Nghệ Na. Cho đến mười giờ đêm, cô chẳng tìm được điểm gì đặc biệt cả Trong miệng cô đang ngậm viên kẹo đường vị dâu tây, từ từ dựa lưng lên ghé, thần sắc đặc biệt nghiêm túc, những gì mà cô đã thu thập được hiện lên trong tâm trí cô một lần nữa. Nhiệm vụ hôm nay, gần như đã hoàn thành. Bất ngờ, điện thoại của cô rung lên. Khi nhìn thấy là số điện thoại của mẹ, cô nhanh tay bắt máy: “alo mẹ.” “Lam Lam, đồ của tiểu Tuấn, mẹ đã chuẩn bị sẵn cho nó rồi, sáng mai nó sẽ qua đó, mẹ đợi buổi triển lãm tranh của Kỳ Kỳ kết thúc rồi sẽ qua đó.” Triển lãm tranh lần này, tranh của Kỳ Kỳ được chọn trúng hai bức, dù không phải là triển lãm tranh cá nhân, nhưng Kỳ Kỳ đã rất tuyệt vời rồi, đợi đến khi Kỳ Kỳ lớn hơn một chút thì có thể tổ chức một buổi triển lãm tranh cá nhân của riêng mình, có một cô giáo dạy mỹ thuật đã để ý tác phẩm của con bé, mấy hôm nay Kỳ Kỳ rất vui” Lam Hân vừa nghe, cũng rất vui: “Mẹ, vất vả cho mẹ rồi, vài ngày nữa con sẽ nhờ thợ sửa sang lại một chút, nhà cửa rất sạch sẽ, thay đổi một chút là được rồi, rất nhanh thôi mọi người có thể qua đây rồi. Chúng ta có thể chuyển đến nhà mới của chúng ta rồi. Nhớ lại căn nhà riêng ấy, Lam Hân rất hạnh phúc. “Được đồ bên này, mẹ cũng đóng gói chuyển phát nhanh qua đó, chút nữa con đưa cho mẹ địa chỉ đi. Chuyến bay của tiểu Tuấn đi cùng phục vụ, đã nộp đơn rồi, con không phải lo lắng gì cả.” “Được, mẹ.” Lam Hân cười hạnh phúc, miễn là mẹ và bọn trẻ ở bên cạnh, khổ thêm lần nữa, cô đều cảm thấy dồi dao sức lực để làm việc. “Lam Lam, Tiểu Tuấn nói với con.” “Vâng” “Mẹ” phía bên kia điện thoại phát ra giọng nói của tiểu Tuấn. “Ừm” Lam Hân cười đáp: “tiểu Tuấn, bé cưng, ngày mai cẩn thận một chút, mẹ sẽ ra sân bay đón con đúng giò.” “Vâng, mẹ, mẹ đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya nhé.” Giọng nói bình tĩnh, tràn ngập sự quan tâm. “Tuân lệnh bé cưng.” Lam Hân cười đáp. Ngay sau đó, nói thêm vài câu, rồi Lam Hân cúp máy. Cô rất hạnh phúc, tắt máy tính và chuẩn bị đi ngủ. Ngày hôm sau, Lam Hân đi làm đúng giờ. Sau khi đến công ty, Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành vẫn không đến làm việc. Vẫn chỉ có Âu Cảnh Nghiêu ở đây. Lam Hân đi qua và cười: ” thư ký Âu, chào” “Chào, cô Lam.” Âu Cảnh Nghiêu nhìn mặt cô cười. Lam Hân khách sáo cười đáp: “ thư ký Âu, hôm nay tôi sẽ hoàn thành công việc sớm hơn một chút, tôi có chút việc, muốn xin nghỉ phép nửa ngày” Lục Hạo Thành không có ở đây, cô phải nói với Âu Cảnh Nghiêu một tiếng. “Được” Âu Cảnh Nghiêu thoải mái đáp ứng, nhìn vào gương mặt cười rạng rỡ ấy, anh ấy cũng không khỏi chạnh lòng mà cười theo. Hạo Thành và Tử Hoành cũng trở về vào ngày hôm nay. “Cảm ơn” Lam Hân cười và gật đầu. “Ò ở đây, là lần đầu tiên tôi đến đây đó An An, nơi này quả thật là sang trọng, thật khí phái.” Bát ngờ, phía sau truyền đến âm thanh phần khích. Âu Cảnh Nghiêu và Lam Hân đều quay đầu lại nhìn.