Nhạc Cân Nghiên cảm giác một quyền của mình như vừa đánh vào bông, hoàn toàn không có ưu thế trong hiệp đấu nào cả “Hừ!”Cô khẽ hừ nhẹ một tiếng. Văn Kỳ nhìn thây ba người họ lời qua tiếng lại tán gẫu, chính mình lại tựa như bản thân bị cách ly hẳn với thế giới của họ. Chị Nghiên Nghiên vân rất thích Lam Hân, là có nguyên nhân, cô gái này thật im lặng, thực lương thiện, tính cách cũng tốt, điều quan trọng nhất là cô ây sẽ không phản bội tình bạn giữa họ. Mà cô ta, dường như cũng biết bản thân mình đã sai ở đâu.Tính cách của cô ta cũng không tôt được như Lam Hân, luôn chạy qua mách,léo với mẹ mình, chuyện của. Nhạc Cần Nghiên và Nhạc Cần Hi, cô ta vừa xoay người sẽ chạy đi nói với mẹ, đôi khi còn khiên cho cả hai chị em họ cảm thấy mắt mặt. Nhưng Lam Hân hình như không phải như thế, cô ấy giống như một người có thê lắng nghe, những gì nhìn được, nghe được, liên yên lặng đặt ở đáy lòng, không phải là người nói ra, sẽ không dê dàng ởi nói cho ai khác. Cô ấy đối xử với mọi người rất chân thành, cô ta tự thấy mặc cảm. Nhạc Cần Hi thích, cũng chính là sự lương thiện đơn thuần của Lam Hân. “Lam Hân tiểu thư.”Cô ta đột nhiên mở miệng. Lam Hân nhìn qua đôi phương, „. buông ly kem trong tay ra, ánh mắt lãnh đạm hơn trước rât nhiêu: “Nghiên Nghiên nói, cô muôn gặp tôi, là có chuyện muôn nói với tôi.” Văn Kỳ gật gật đầu, vẻ mặt cũng dần trở nên áy náy: “Đúng vậy! Tôi đã gặp Cần Hi, anh ấy vẫn có ác cảm với tôi rất nhiều. Bốn năm trước, vào đêm tôi đến gặp cô, tôi đã cùng Cần Hi cãi nhau, cãi nhau một trận rất to.” Văn Kỳ nói tới đây, hơi tạm dừng một chút, ánh mắt hơi nheo lại, tựa như những chuyện xảy ra trong đêm đó lại hiện lên trước mắt. . ngôn tình hoàn Cô ta trầm giọng mở miệng: “Đó là lần đầu tiên anh ấy đánh tôi, là vì cô mà đánh tôi. Là bởi chuyện nguy hiểm cô gặp phải ngày hôm đó, là do tôi cô ý sắp xếp người gây ra, thật xin lỗi, là do tôi sai rồi, không nên làm như vậy đối với có. Nghe được một câu nói ‘là tôi cố ý sắp xếp người gây ra”, chiếc thìa nhựa trong tay Lam Hân, “Răng rắc” một cái rôi gãy lìa. Sắc mặt cô trông rất kích động, hơi hơi cúi đầu, đường như vân còn vương vân nồi sọ hãi vê những gì xảy ra ngày hôm đó. Trong ánh mắt vừa có sự sọ hãi cùng phẫn nộ quay cuồng, cô vận nghỉ ngờ là Văn Kỳ làm, cũng biết Văn Kỳ vẫn luôn thích Cần Hi. Cho nên, sau khi cô ta rời đi, đáy lòng cô vẫn luôn hoài nghị, nhưng cũng không hỏi Nghiên Nghiên cùng Cân Hi. Hai nhà bọn họ, là thân gia bạn bè từ bậc cha mẹ, từ sâu trong tim cô cũng không hề muốn làm lung lay tình bạn giữa mây người bọn họ. Dù có chuyện gì xảy. ra với cô nhưng vào giây phút cuỗi củng, Cần Hi đã xuất hiện và giải cứu cô. Cô lúc ấy bị dọa sợ rồi, sợ hãi vô cùng. Đôi phương có bồn năm tên côn đô, trói lại tay và chân cô, miệng cô bị nhét bởi một chiếc áo ba lỗ của đàn ông, sau đó chúng đưa cô tới một nhà máy bỏ hoang. Quần áo của cô đã bị đối phương xé rách, gân như không còn nguyên vẹn. Phát ngôn từ trong miệng bọn họ đều là những từ ngữ thô tục, là lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm nhận được sự hoang mang cùng bắt lực tới như vậy. Cô còn có ba đứa nhỏ, còn có mẹ, cô còn chưa gặp lại được cha mẹ ruột của mình, tất cả mọi thứ đều đang kêu gào tận sâu trong đáy lòng bản thân cô tuyệt đối không thể bị By hoại như vậy được..