Ánh mắt của Lam Hân quét qua anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc giường lớn cách đó không xa. Trong lòng càng căng thẳng hơn, bóng lưng dài đó càng thêm lẫm liệt, đứng và che đi ánh sáng trước mặt cô, cô hoàn toàn bị nuốt chửng dưới bóng đen lớn của anh. Lục Hạo Thành nhìn một hồi, khóe miệng bỗng cong lên, “Lam Lam, chúng ta đi thôi.” Giọng nói nhẹ nhàng mà đầy quyến rũ, ma mị mà khiến lòng người lay động. Chúng ta đi thôi, câu nói này khiến cơ thể đang lo lắng căng thẳng của Lam Hân bỗng thoải mái rất nhiều. Cô cầm túi xách ở bên cạnh lên, đứng dậy, nhìn anh gật gật đầu, không nói năng gì cả, mà hướng ra ngoài rồi bước đi. Lục Hạo Thành thấy như vậy, cũng chỉ có thể lặng lẽ đi theo sau cô mà thôi. Hình như cô rất lo lắng, và cũng rất sợ anh. Dưới ánh mắt cô lộ ra nét đau đón, nơi đây là nơi tạo ra mặc cảm lớn nhất trong lòng cô. Bóng lưng cô độc mà lạnh lùng đang đi theo sau lưng cô, giây phút này nhường như ôn nhu lên rất nhiều. Nhìn hình dáng gầy gò mỏng manh của người đi trước mặt anh, phảng phất khiến người ta muốn che chở trong phút chốc, đôi mắt sáng như vì sao đó từ từ trở nên ấm áp. Hai người họ đụng phải Tô Cảnh Minh ở trước cửa thang máy. “Muốn trở về sao?” Mộc Tử Hoành nhìn Lục Hạo Thành hỏi. Giọng nói của Lục Hạo Thành lạnh nhạt, trầm ngâm ma mị: “Tôi đưa Lam Lam trở về, mọi người về làm việc của mình đi”. “Lục tổng, không cần! Tôi có thể tự về được”. Lam Hân nhanh chóng từ chối, Cần Hi sẽ đến đón cô. Hơn nữa, tối nay còn sớm, cô còn phải ra ngoài mua sắm. Tiểu Tuấn đang đến lúc cần phải dùng, cô phải chuẩn bị trước! Lục Hạo Thành nhếch mày nhìn cô, cô là muốn Lạc Cần Hi đến đón sao? Hừ! Chỉ cần có anh ở đó, thì Lạc Cần Hi đó đừng hòng chen vào giữa hai bọn họ. “Tôi nói rồi, để tôi đưa cô về.” Giọng điệu của Lục Hạo Thành lạnh ngắt. Lam Hân nhướng mày nhìn anh, Lục Hạo Thành này rốt cuộc nỏi điên cái gì vậy? Cô có con, nên biết rằng, cô không phải gu của anh, Vậy tại sao anh còn bám cô không buông chứ? Ba người Mộc Tử Hoành gặp nhau, nhường như Lục Hạo Thành cảm thấy tức giận khi chạm vào chuyện của Lam Hân. Mộc Tử Hoành cười đùa: “Giám đốc Lam, ban đêm không an toàn, cô lại xinh đẹp thế này, cứ để Hạo Thành đưa cô về đi!”. Lục Hạo Thành liền trừng anh ta một cái tỏ ý anh ta rất nhiều chuyện. Dĩ nhiên Mộc Tử Hoành biết ý của Lục Hạo Thành, anh ta nhìn Tô Cảnh Minh và Âu Cảnh Nghiêu nháy nháy mát, rồi ba người họ nhanh chóng rời đi. Không rời đi vào lúc này, thì có nghĩa bọn họ thiếu ý tứ nhiều rồi. “Lam Lam, đi!” Lục Hạo Thành vẫn kiên quyết đưa cô về. Lam Hân lắc đầu: “Lục tổng, thực sự không cần phiền phức như vậy đâu, bữa tiệc tan sớm, bản thân tôi có thể về, tôi muốn đi siêu thị một chút”. “Vậy tôi sẽ đi cùng cô.” Lục Hạo Thành nói xong, không cho Lam Hân cơ hội nói chuyện, tiền nhanh lên phía trước. Phải mắt một thời gian ở đây, những vở kịch khác mới có thể xuất hiện, anh ở đây cũng vô dụng. Lam Hân không còn cách nào khác ngoài việc đi theo. Chẳng phải anh ta rất bận sao? Sao có thể đi cùng cô đến siêu thị được chứ? Đi vào thang máy, Lục Hạo Thành trực tiếp ấn thẳng vào bãi giữ xe ở tầng hầm. Lam Hân nhìn thấy lại mở miệng từ chối: “Lục tổng, anh thật sự không cần đưa tôi về đâu, bây giờ còn rất sớm, tôi có thể tự quay về được. Tôi tự đi taxi về, không phải ở đây Lục tổng vẫn còn tiệc rượu sao?”. Cô đã quên chào chú Dịch rồi rời đi. Chút nữa rồi gởi tin nhắn cho chú Dịch, để tránh chú Dịch lo lắng. Lục Hạo Thành vừa nghe đến liền nhếch mày, ánh đèn trong thang máy có chút màu vàng, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn vào khuôn mặt bé bỏng viết đầy sự từ chối của cô, ma mị nhếch môi: “Lam Lam, cô nhất định phải từ chối ý tốt của tôi sao?”.