Ánh mắt Lam Hân có thâm ý khác nhìn thoáng qua anh ta, đã hơn một lần nghe thây anh ta hỏi về tung tích của một cô gái rôi. Lam Hân: “Trong nhà cô ây xảy ra chút chuyện, đã vệ nhà rôi, hình như anh trai cô ây làm chuyện gì đó phạm pháp, nửa đêm hôm trước đã rời đi, từ đó đến nay vẫn không hề thấy bóng dáng.” “Ô,” Âu Cảnh Nghiệu hơi nhíu mày, anh ta ngồi ở trên SH sô pha, hai chân bắt chéo vào nhau, ngón tay thon dài xoa nhẹ đường cong của chiếc cằm, mỗi cử động đều toát ra khí chất quý tộc. “Cô ấy còn có một người anh trai ư, sao tôi lại không biết chuyện đó nhỉ?” Lam Hân cười nói: ” Nếu anh không quan tâm tới người ta, làm sao có thẻ biệt được người ta có một người anh trai? Người anh trai này của Phi Phi hình như là một con bạc, cô ây nói, nửa đêm hôm trước anh ta quay về nhà, đưa cho mẹ mười nghìn tệ, sau đó liên rời đi.” Âu Cảnh Nghiêu nghe xong những lời này, có chút nghỉ hoặc: “Lam Lam, anh trai của cô ây tên là gì vậy?” Lam Hân khẽ lắc đầu: “Cô Ấy không nói cho tôi biết anh trai cô ấy tên là gì?” Lục Hạo Thành nhìn vẻ mặt nghỉ ngờ của Âu Cảnh Nghiêu, hỏi: “A Nghiều, đừng nói rằng anh đang hoài nghi cái tên Ninh Thành Công kia chính là anh trai của Ninh Phi Phi nhé?” Lam Hân vừa ăn một con tôm vừa hỏi: “Ninh Thành Công là ai vậy?” Lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này. Âu Cảnh Nghiêu nói: “Chính là cái tên phục vụ – nhân chứng duy nhất có thể chứng minh sự trong sạch của anh trai cô.” “GÌ) @ø77 Sắc mặt Lam Hân ngừng lại: “Các anh không điều tra ra được tư liệu về người nhà của anh ta sao?” Lục Hạo Thành đứng dậy, đi tới bàn làm việc, câm lầy đồng tải liệu mà Âu Cảnh Nghiêu cừa mang tới, sau khi xác định thấy đối tượng, anh đã không đọc kỹ. Sau khi lật vài trang, không có mục thành viên có quan hệ gia đình. Âu Cảnh Nghiêu: “Không cần phải đọc đâu, nêu như hai người đó có quan hệ với nhau, tôi đã sớm biết rồi. Lục Hạo Thành: “Vậy sao anh không nói trước cho tôi biêt?” Anh ném tài liệu sang một bên. Âu Cảnh Nghiêu cầm lầy đũa ăn cơm: “Tại anh không hỏi tôi đấy chứ.” Lục Hạo Thành: “…”. Nói chuyện với, anh ta, tế bào não của anh muôn chết quách cho xong. “Lam Lam, ăn cơm đi, đừng để ý đến anh ta.” Lục Hạo Thành dứt khoát không nhìn vào khuôn mặt bắt cần và thờ ơ của Âu Cảnh Nghiêu. Bóc vỏ tôm cho Lam Hân. . Ngôn Tình Ngược Lam Hân cười cười: “Em đang ăn mà. Kỳ Kỳ đã vê nhà an toàn rôi.” “Tốt rồi, cô nhóc này, anh cũng không có cách nào cả.” Lục Hạo Thành cũng mang vẻ mặt bắt đắc dĩ. Lam Hân mỉm cười, không nói nữa. Dạy dỗ một đứa con thật tốt thì còn dễ, “: ba đứa, thật sự rất khó. Cơm nước xong xuôi, Lục Hạo Thành dứt khoát đưa tài liệu của Lam Hân tới văn phòng làm việc của anh, hai người cùng làm việc với nhau..