Lục Hạo thành bật lực hít một hơi thật dài: “Cũng may không phải ngày nào cũng như vậy. Chỉ là hai ngày gân đây thôi. Đôi với ba đứa nhóc này, tôi luận không có biện pháp nào đê đối phó cả. Cậu cũng biết lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, nghiêng về phía ai đều không được.” Âu Cảnh Nghiêu cười lớn, “Lục H Thành, cậu biêt không? Chỉ có kẻ bắt tài mới nói, tôi không thế làm khác được.” Lục Hạo Thành: “…?” “Âu Cảnh Nghiêu, cậu đừng nói trước như vậy, chờ sau J này cậu có con đi, rồi cũng sẽ hiểu rõ thôi.” Lục Hạo Thành liếc nhìn tên bạn, ở thời đại này, suy nghĩ của bọn trẻ bây giò tiên bộ hơn nhiều so với bọn SN: thời trước. Đôi mặt Âu Cảnh Nghiêu hơi lóe lên, nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành. Thật ra, ba người bọn họ đều rất ngưỡng mộ cậu ta. Sau tất cả, anh có được người mình yêu thương nhất, và cũng có những đứa con của riêng mình. HIETHG? những điều này, đều là niềm hạnh phúc mà những người sông trong bóng tối như bọn họ hằng ao ước. Âu Cảnh Nghiêu có một người anh em cùng cha khác mẹ, và môi quan. hệ giữa hai người bọn họ đặc biệt tôi tệ. Anh trai của anh sợ rằng anh sẽ lấy hết tất cả mọi thứ của nhà họ Âu, hãm hại anh ở khắp mọi nơi. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, anh đêu không từ bỏ. Thứ gì thuộc về anh một phân anh cũng sẽ không đưa cho người anh vô lương tâm kia. Âu Cảnh Nghiêu vứt bỏ những suy nghĩ ở trong lòng, nói: “Tôi đi ra ngoài làm việc đây.” “Ừm!.” Lục Hạo Thành nhẹ gật đầu, đôi mắt đen đã mắt đi sắc thái. Tiểu công chúa nhà anh lại không thích ở bên cạnh anh, điều này l khiến cho anh cảm thấy rất phiên muộn. “Mẹ ơi, mẹ ơi.” Lam Tử Kỳ vui vẻ chạy đến phòng làm việc của Lam Hân. Lam Hân nhìn thầy con gái đột nhiên xuất hiện, hơi sững sờ: “Kỳ Kỳ, đáng nhẽ ra lúc này con phải ở trên lớp chứ, tại sao lại chạy tói đây?” Lam Tử Kỳ nghe vậy, chu cái miệng nhỏ lên: “Mẹ, con biệt ngay mẹ sẽ nói như vậy mà. Con xin nghỉ rôi, bài học hôm nay không quan trọng lắm, mẹ không phải lo lăng vê việc học của con đâu.” Lam Hân hơi nheo mắt, nhìn dáng vẻ không vui của con gái, có chút đau đâu: “Lại cãi nhau với anh hai phải không?” “AhI” Lan Tử Kỳ nhẹ gật đầu, cô bé sợ mẹ hơn cả cha mình. Cô nhóc cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mặt lạnh như băng của mẹ. Ở trước mặt mẹ, cô bé đã nói tất cả sự thật cho mẹ nghe. Lam Hân có chút không nói nên lòi: “Không phải mẹ đã nói với hai đứa, là phải nhường nhịn lẫn nhau hay sao? Tại sao mà hai đứa cứ luôn cãi nhau vậy? Cho dù là đánh nhau, con cũng không thể bỏ học tới đây. Lần sau đừng trách mẹ không khách khí với con!” Lam Tử Kỳ ngước mắt đau lòng nhìn mẹ, một mặt ủy khuất, hôm nay anh hại tới, cô không ‹ được lợi ích gì cả..