Nhìn Lâm Mộng Nghi một lát, cô mới nói: “Cố phu nhân, đừng có quá đáng ức hiếp người khác, tại sao bà luôn cho rằng tôi và Lục Hạo Thành bên nhau? Bảo tôi buông tay Lục Hạo Thành? Ha ha…” Lam Hân cười mỉa mai. Thấy Cố phu nhân không nói được câu gì, cô lại châm biếm nói: “Cố phu nhân, bà cũng là người nhìn Lục Hạo Thành lớn lên, anh ta là loại đàn ông tôi có thể chốt sao? Cố phu nhân, tôi nói với bà một lần cuối cùng, giữa tôi và Lục Hạo Thành không có bất cứ quan hệ gì. Mong bà sau này đừng gò ép chuyện tôi và Lục Hạo Thành bên nhau.” Lam Hân nói xong, quay người bỏ đi. Lần này Cố phu nhân bị Lam Hân oán hận đến nỗi không thốt ra một lời, chỉ có thể nhìn bóng hình Lam Hân dần đi xa. Sao có thể? Nếu như không có bát kỳ quan hệ gì, vậy thái độ của Hạo Thành đối với cô ta quá khác lạ rồi. Bà chưa từng thấy Hạo Thành để tâm với người phụ nữ nào như vậy. Lam Hân là người đầu tiên. Lâm Mộng Nghi đứng yên tại chỗ, cúi đầu, trầm tư suy nghĩ. Trong phòng, Cố An An càng ngày càng bất an, toàn thân khô nóng khiến cô ta vô cùng khó chịu. Tại sao lại như vậy? là vì cô ta quá căng thẳng sao? Trong căn phòng mờ tối, cô ta nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, rất bắt an quay qua quay lại. Qua đêm nay, Lục Hạo Thành sẽ phải lấy cô ta, tốt nhất là bọn họ nên có một đứa con, như Vậy cô ta sẽ có một quân bài khắc chế Lục Hạo Thành. Dưới áp lực từ gia đình, Lục Hạo Thành bắt buộc phải lấy cô ta. Đột nhiên, cửa bị mở ra, cô ta có gắng ổn định cơ thể khô nóng của mình, ép buộc kéo lí trí của bản thân lại. “Hạo, anh Hạo Thành…” Cô ta nũng nịu gọi. Có hai bóng đen đang đỡ một người đàn ông, sau khi nghe âm thanh nũng nịu của cô ta đều không nhịn được mà buồn nôn một trận. Sau khi ném người đàn ông nặng nè lên giường liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Trong căn phòng mờ tối, thoáng cái bóng hình mơ hồ quấn lấy nhau, như ốc đảo trong sa mạc đang chết dần vì đói khát, vừa gặp nguồn nước lập tức khát vọng uống cho đủ. Âm thanh trầm đục vang vọng trong căn phòng khiến người ta mặt đỏ tim đập. Ngoài cửa, bóng dáng thon dài của Lục Hạo Thành đứng thẳng tắp, toàn thân anh chói lói, trời sinh có sức hấp dẫn đặc biệt, vẻ mặt âm trầm vô cùng đáng SỢ. Nghe thấy âm thanh của hai người, anh mỉm cười lạnh lẽo. Cố An An, tôi phải cho cô biết kết cục của việc tính kế tôi sẽ đáng sợ nhường nào! Lục Hạo Khải, tôi phải cho cậu biết, khi mà Lục Hạo Thành này bắt đầu phản kích thì ngay cả cơ hội nói chuyện cậu cũng không có. Âu Cảnh Nghiêu và Mộc Tử Hoành đi tới bên Lục Hạo Thành. Vẻ mặt Âu Cảnh Nghiêu ghét bỏ phủi phủi tay mình. Mộc Tử Hoành không khỏi giật giật khóe miệng, cái tên ưa sạch sẽ này. Anh đá mấy cái vào không khí sau lưng cậu ta. Sau đó mới cười kỳ quái nhìn Lục Hạo Thành: “Hạo Thành, chuẩn bị xong hết rồi, kịch hay đang được trình diễn.” Ánh mắt lành lạnh sâu xa của Lục Hạo Thành nhìn Mộc Tử Hoành một cái, tà mị cười: “Vậy tốt, bây giờ lập tức cho Tần Ninh Trăn một phần lễ lớn! đi chuẩn bị thôi!” Mộc Tử Hoành liếc nhìn Âu Cảnh Nghiêu, vỗ võ lên vai cậu ta, cười nói: “Thiên tài, chuyện tiếp theo phải xem vào cậu rồi, phần đại lễ này có đặc sắc hay không phải phụ thuộc vào cậu đó!” Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu ôn hòa, khé quét mắt nhìn hai người bọn họ, ôn nhuận như gió, sáng rực như lửa. Anh quay người, nhìn chiếc TV treo trên lối đi, lấy ra một chiếc điều khiển từ xa ở trên người, khẽ nhấn một cái, quảng cáo dầu gội đầu của nhãn hiệu nào đó đang phát đột nhiên biến thành một hình ảnh mơ hò, trong hình ảnh đó, hình ảnh quần lấy nhau, hình ảnh phong cảnh vô hạn đó khiến người ta không dám nhìn thẳng. Vẻ mặt âm trầm của Lục Hạo Thành hỏi: “Cảnh Nghiêu, câu có chắc có thể phát trực tiếp ở bữa tiệc không?” Vở kịch hay này, anh phải dạy cho Tần Ninh Trăn một bài học đau đón.