Quán cháo này làm ăn vẫn rất tốt, đông khách. Cuối tuần còn đông hơn, đa số là mang theo trẻ con đến, so với bình thường cũng náo nhiệt hơn. Lục Hạo Thành lấy điện thoại ra, mở màn hình, quét mã, chuẩn bị gọi món. Anh nhìn Lam Tử Nhiên, vẻ mặt ôn hòa nói: “Nhiên Nhiên, cháu muốn ăn gì chú gọi giúp cháu. 2” Lam Tử Nhiên hơi sửng sốt, nhìn điện thoại của anh, vội cười:”Cảm ơn chú, cháu muốn mang về ăn với mẹ. Lục Hạo Thành hơi mím môi, ánh mắt thâm thúy nhìn, tiếp tục nói: “Mẹ cháu có ba ở cùng, chú lại một mình một người, Nhiên Nhiên ăn cùng chú được không?”Lời này của anh, mang chút ý thử. Anh muốn biết nó có bố hay không. Lam Tử Nhiên nghe thấy từ ba này, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, ngữ khí cũng lạnh lùng hơn vài phần:”Thật xin lỗi, chú, cháu vẫn muốn về nhà ăn cùng mẹ, cảm ơn ý tốt của chú, tạm biệt. ” Lam Tử Nhiên nói xong, liền đi đến một bên tìm phục vụ, dùng tiền mặt để đặt hai bát cháo và bánh bao, đóng gói mang về. Lục Hạo Thành không phải không cảm nhận được sự thay đổi sắc mặt của Lam Tử Nhiên, lúc nhắc tới chữ ba trước mặt cậu, Nhiên Nhiên rõ ràng là lạnh lùng hơn rất nhiều. Anh dùng lực cầm chặt điện thoại, bình tĩnh đứng tại chỗ, xung quanh tràn ngập tia sát khí, lạnh lùng. Lục Hạo Thành là loại mà khiến người ta không thể phủ nhận sự tồn tại, những người đi qua anh, đều không nhịn được quay đầu nhìn anh. Ánh mắt đen sằm lại, nhìn xuyên qua đám người, lẳng lặng nhìn người đi người đến, bóng dáng nhỏ nhắn đó, anh cúi đầu, ánh đèn trong quán chiếu lên gương mặt anh, lộ rõ vài phẫn cô đơn. Chẳng lẽ nào, họ thật sự không có ba? Lạc Cần Hi đáng chết, đem toàn bộ thông tin của Lam Hân xóa sạch. Khiến cho anh bây giờ lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, làm cho anh không thoải mái, dày vò. Món mà Lam Tử Nhiên đặt rất nhiên được đóng gói. Lam Tử Nhiên cầm túi đồ đi ra ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy Lục Hạo Thành vẫn còn đang đứng ở đó, cậu đi qua, lễ phép chào hỏi:”Tạm biệt chú. ” Lục Hạo Thành nghe thấy giọng của cậu, hơi giật mình, không ngờ là cậu vẫn quay lại chào anh. Anh dương mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn, cười cười: “Tạm biệt Nhiên Nhiên. ” Ngày mai hai người chúng ta vẫn sẽ còn gặp mặt. Lam Tử Nhiên cười rồi đi ra ngoài. Có một cô bé nhìn Lam Tử Nhiên rất lâu, bỗng nhiên nói, nói với mẹ cô bé: “Me, hình như con gặp được Lam Tử Nhiên rồi. ” Cô bé chỉ theo bóng của Lam Tử Nhiên, khuôn mặt trắng trẻo thầm cười. Mẹ cô bé chỉ cười, không nói gì, ý bảo cô tiếp tục ngồi ăn đi. Lục Hạo Thành nhìn cô bé, bình thường chỉ có ánh mắt lạnh lùng, dần dần có một tia gợn sóng. Anh bỗng nhiên cười, rồi xoay người đi ra khỏi quán cháo. Ra đến bên ngoài, anh nhìn thấy bóng dáng dần xa của Lam Tử Nhiên, tâm tư cũng đi theo một nửa. Anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Mộc Tử Hành. “Alo” Giọng nói đầu bên kia vẫn còn chưa tỉnh ngủ, có âm thanh âm trầm. Sắc mặt của Lục Hạo Thành trầm xuống, giận dữ nói:”Mộc Tử Hành, sao cậu vẫn còn đang ngủ hả, đã liên hệ với quản lí của Lam Tử Nhiên chưa?” Mộc Tử Hành ở đầu điện thoại bên kia chỉ cảm thấy không hiểu gì cả, sáng sớm như này mà bị đánh thức, anh đã rất là tức giận rồi. Cuối tuần cũng không được vui vẻ mà qua sao? Máy ngày hôm nay anh đều mệt sắp chết rồi. .