Lục Hạo Thành trong lúc nhất thời không rõ ý tứ của đôi phương. Ấu Cảnh Nghiêu: “Tôi nói Nhạc tiểu thư ngủ rồi. . truyện ngôn tình LŨ đao iiinainihe ” Đây rõ ràng là đến công ty anh để ngủ mà? Lại nghĩ đến đêm qua, cÔ ấy cùng Mộc Tử Hoành gặp mặt, chỉ sợ lại khiến bản thân không có ngủ ngon. Lục Hạo Thành: “Vậy cứ đề cô ấy yên ồn ngủ một giâc đi.” “Vâng!” Lam Hân gật gật đầu: “Cô ấy đêm qua hẳn là không được ngủ ngon giác, đầy xe lặn của em về văn phòng cũ đi, em muôn thăm Phi Phi.” Âu Cảnh Nghiêu: “Cô ấy không có ở đây, đi Hán Lý rôi, tôi vừa rôi đã gọi điện thoại bảo cô ấy trở lại rồi.” “AI” Lam Hân có chút thất vọng, cô đã rất lâu không được gặp Phi Phi rồi.. “Giúp đưa xe lăn của em đến đây, mọi người cứ bận việc của mình đi.” Cô cũng không thể giúp được cái gì, nên không thê khiến bọn họ thêm phiền được. Lục Hạo Thành gật gật đầu, đi ra ngoài. đem xe lăn của cô đầy tói,lại ôm cô ngôi trên xe lăn, sau đó lấy chăn đắp lên chân cô, lúc này anh mới nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Lạm Hân “Bà xã, anh rất nhanh sẽ trở về thôi.” “Được!” Lam Hân vui vẻ lên tiếng. Âu Cảnh Nghiêu ở một bên thây cảnh này có chút không nói nên lời, Lục Hạo Thành từ khi nào lại trở nên dính người đên vậy. Ngón tay tao nhã thon dài của Lục Hạo Thành, nhẹ nhàng xet qua cánh môi đỏ tươi của bà xã, mặt mày trong lúc đó chứa đầy ôn nhu, anh mang vẻ mặt lưu luyến đứng dậy rời đi. Lam Hân bắt đắc dĩ cười cười, không thể không nói, Lục Hạo Thành dịu dàng chăm sóc thì hoàn toàn khiến cô rơi vào tay giặc. Lam Hân nhìn nhìn văn phòng rộng mở sáng ngời của ah, khởi động xe lăn đi đên bàn làm việc giúp anh sửa sang lại đồ đạc trên bàn. Thấy trên bàn làm việc của anh có đặt ảnh chụp chung của hai người họ, cô câm lầy khung ảnh, nhìn thây trong bức ảnh là vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của cả hai, cô ôn nhu cười cười, người đàn ông này làm gì cũng âm áp với cô như vậy. Cô đem tư liệu sửa sang lại một chút. Trong lúc đang dựng thẳng tài liệu để sắp xếp lại thây hé ra một tờ giây. Cô cầm lên vừa thấy, sắc mặt trở nên có chút khó coi. Bên trên viết, giám đốc Lục, đêm nay anh có thời gian không? Tôi muốn cùng anh ăn bữa cơm. Lam Hân nhìn thoáng qua tư liệu, là bản tư liệu Lục Hạo Thành còn chưa đọc, chưa kịp ký tên, vừa thây tên người phía dưới, Dư Tư Vận. Là người phụ nữ vừa rồi cô đã gặp sao? Cô biết Lục Hạo Thành là người đàn ông xuất sắc như vậy, cho dù đã kết hôn, cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ nhớ thương. Hơn nữa, đây cũng là chuyện thường thấy ở công ty. Tuy nhiên cô cũng có đủ tự tin, người đàn ông của mình thật sự yêu cô, cô đem tờ giấy nhỏ kia thả trở VỆ, nhưng không kẹp vào chỗ cũ, thực dễ dàng lây ra ngoài..