Nhạc Cần Nghiên cười nói: “May quá, cũng không có phần của anh, hai người không ăn, tôi và Lam Lam cũng có thê ăn hết. ” Lục Hạo Thành nhìn cái rỗ đầy ắp tám bắp ngô, hơi hơi sửng: sốt, hai người bọn họ thật sự có thể ăn hết luôn được sao? Đôi mắt đen của anh chợt lóe, cười cười, “Phần của tôi vì cái gì mà phải cho cô ăn. ” Anh lập tức cầm lên một bắp đưa cho Mộc Tử Hoành, “A Hoành, ăn đi!” Mộc Tử Hoành hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn thoáng qua Nhạc Cần Nghiên, thấy cô ăn vui vẻ như vậy, anh cũng ăn một ngụm, dẻo dẻo, rât thơm, không quá ngọt, vô cùng hợp với khẩu vị của anh. Trước đó mẹ cũng từng luộc ngô cho anh ăn, là loại ngô ngọt vàng, rât ngọt nên anh không thích, ngược lại loại màu trắng này lại ăn rất hợp khấu vị. “Ăn ngonl” Anh mỉm cười, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Nhạc Cần Nghiên. Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy anh cười tươi thì hơi sửng sót, đây là lần đầu tiên thấy anh cười từ sau khi gặp chuyện không hay. Cô hơi cúi đầu, tên rùa đen rụt đầu này, sau khi từ biệt nhau ở bệnh viện, cô cũng ít khi được nhìn thây anh. Trêu đùa trái tim cô, có dễ như vậy không? Hư hừ!! Cô nhủ thầm: Bà đây cũng không dễ dàng bị bắt nạt như vậy đâu. Cô cúi đầu cắn một ngụm, nói: “Đây chính là ngô vừa mới được bẻ từ ruộng ngô gửi tới, rất tươi nên mùi vị mới ngon tới vậy. ” “Nghiên Nghiên em rất thích ăn món này sao?” Mộc Tử Hoành hỏi. Anh không biết, thì ra cô còn thích ăn ngô nữa. “Đúng vậy, hiện tại nông nghiệp cũng phát triển rất khá, một năm bôn mùa đều có thể mua được ngô để ăn. ’ Nhạc Cần Nghiên cười trả lời. Tên rùa đen rút đầu kia, cứ như thế này ngôi vừa ăn vừa trò chuyện, tốt đẹp biết bao chứ. Cho tới nay, đều luôn trốn tránh cô, đêm nay như thế nào lại không tránh né nữa vậy? Nhạc Cần Nghiên nghiêng đầu, ghé mắt nhìn thoáng qua Lam Hân: “Lam Lam, ngày mai có còn muốn ăn nữa không? Hiện tại cậu vẫn đang phải ngồi trên xe lăn, chịu khó ăn chút ngô đề hỗ trợ tiêu hóa. ” nh) Nghiên Nghiên, cậu đặt nhiều một chút, ngày mai lại luộc thêm thêm để mọi người cùng nhau ăn. ” “Được! Tôi có chỗ người quen, lát nữa sẽ bảo họ mang qua đây. ” Nhạc Cần Nghiên cười nói. Nhìn thấy Lam Hân ăn. vui vẻ, cô cuối cùng cũng yên tâm. “Lam Lam, ngày mai tôi đưa cậu cùng đi dạo phô nhé?” “Được, đi lòng vòng một chút cũng tốt, mang theo cả ba anh em Tiểu. Tuần cùng ra ngoài đi, đã rất lâu rồi không được cùng ba đứa đi dạo phố. ” “Được được được, tiện thể chúng ta cùng đi chọn cho ba anh em mây bộ quân áo để du xuân nhé. ” Nhạc Cần Nghiên cảm thấy rất kích động, từ sau khi Lam Hân phải năm ở bệnh viện tới giờ, cả hai vẫn chưa có thêm buôi dạo phô nào. .