Lời nói của Cố phu nhân khiến đáy lòng Lam Hân trào lên một luồng tức giận. Ánh mắt cô lạnh nhạt, rơi trên khuôn mặt trào phúng đó của Cố phu nhân, giọng nói lãnh đạm: “Cố phu nhân, bà đây là đang ngậm máu phun người, người đàn ông tối qua bà gặp là bạn của tôi. Còn giữa tối và Lục tổng, cũng chẳng có bất cứ quan hệ gì.” Lam Hân dùng sức rút tay mình khỏi tay Lục Hạo Thành. Nhưng Lục Hạo Thành cứ kéo chặt tay cô không buông. Đáy lòng Lam Hân thoáng cái có một luồng xúc động muốn phá vỡ Lục Hạo Thành thành nghìn mảnh. Anh ta, đây là đang gây thù chuốc oán cho cô, cô chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, sau khi gặp Lục Hạo Thành, cô phát hiện bản thân càng ngày càng nổi nóng nhiều hơn. Cố phu nhân nhìn hai người tay nắm tay, nụ cười càng lạnh. Bà cười lạnh nói: “Còn nói không có, mắt thấy là thực, Lam Hân, cô còn muốn ngụy biện. Người đàn ông ăn cơm cùng cô ở vỉa hè tối qua, chẳng lẽ là ma sao?” “Cố phu nhân, tất cả những hiểu lầm trên đời này đều xuất phát từ việc không hiểu chuyện, tôi muốn làm thế nào, ăn cơm cùng ai đều là tự do của tôi, bà không hiểu gì về con người tôi thì bà có tư cách gì hiểu lầm tôi như vậy?" Sự nóng nảy của Lam Hân cùng bùng lên, cô cũng là người có giới hạn, chạm đến giới hạn của cô, bất kể là ai cô đều không bỏ qua. "Yo! Cô còn học kiểu lập đền thờ trinh tiết cơ đấy? tôi nói với cô, đừng ra vẻ trước mặt tôi...” Lục Hạo Thành bỗng nhiên ngắt lời bà ấy: "Di Cố, bà quá đáng lắm rồi?" "A Thành, ta đây là tốt cho cháu thôi, sao lại quá đáng?" Lâm Mộng Nghi vẻ mặt đau lòng nhìn Lục Hạo Thành. Bà luôn coi Lục Hạo Thành là con cháu mình mà đối đãi. "Lam Lam, chúng ta đi!” Lục Hạo Thành nói xong, kéo Lam Hân đi ra ngoài. “Lam Lam...” Cố phu nhân nghe thấy hai chữ này, trái tim bỗng chốc nhói đau. Bà nhanh chóng quay người, đau lòng hét lên: "Hạo Thành, chẳng lẽ chỉ vì cô ta họ Lam, cháu mới làm như vậy? nhưng mà, cô ta không phải, cháu không đợi Lam Lam, cháu muốn buông bỏ con bé sao?" Bước chân Lục Hạo Thành bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, trên khuôn mặt hoàn mỹ lộ ra nụ cười lạnh lẽo, từng từ từng chữ tàn nhẫn nói: “Di Cố, là dì buông bỏ cô ấy, nhưng mà cháu mãi mãi sẽ không buông bỏ cô ấy, cô ấy sẽ quay về bên cạnh cháu.” Cô đã ở bên cạnh anh rồi, bây giờ chỉ thiếu bước xét nghiệm quan hệ cha con thôi. Cố phu nhân nghe thấy lời của anh, nhìn nụ cười lạnh lẽo của anh, cả người đều run rẩy. Là bà buông bỏ Lam Lam trước, sao có thể? Không thể, bà sao có thể buông bỏ đứa con gái duy nhất của bà? "Hạo Thành, ta, ta không có...” vẻ mặt Lâm Mộng Nghi đau khổ, nhưng lại không biết giải thích thế nào, là bà khăng khăng phải đưa An An về nhà. Lục Hạo Thành thấy di Cố như vậy, vừa oán hận vừa đau lòng, anh vô tình quay người mang theo Lam Hân rời đi. Lam Hân không bỏ lỡ sự đau khổ bỗng chốc nổi lên của Cố phu nhân. Cô đi được một bước lại ngoái đầu, thấy Cố phu nhân đau khổ đứng yên tại chỗ, một người vừa rồi vẫn vênh vênh tự đắc, bỗng chốc yếu ớt như búp bê sứ dễ vỡ. Đáy lòng Lam Hân bỗng nhiên rất khó chịu. Cho đến khi vào trong thang máy, Lục Hạo Thành mới buông Lam Hân ra. Lam Hân nhanh chóng trừng anh một cái. Trên khuôn mặt anh tuấn hơn người của Lục Hạo Thànhlại cho cô một nụ cười dịu dàng. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân như đánh vào bông, là sự bất lực và không biết làm sao. "Anh có người mình yêu rồi tại sao phải đối với tôi như vậy? anh không biết lời đồn thổi vô căn cứ có thể dìm chết người sao?” Lam Hân tức giận nói, lời của Cố phu nhân, cô đã nghe hiểu rồi.