Giữa cô và Lam Hân thân thiết còn hơn chị em ruột thịt, cô cũng nhất định rất lo lắng cho Lam Hân. Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy k khuôn mặt đẹp trai càng lúc càng gây của Mộc Tử Hoành, đầu quả tim,cũng thấy đau nhói, anh không biết ăn cơm sao? Như thế nào càng ngày lại càng gầy? Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn vào đôi phương, không khí có chút áp lực. Mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, tràn ngập ở chóp mũi. “Thật trùng hợp.” Nhạc Cần Nghiên thản nhiên lên tiêng. Dựa vào sự hiểu biết của cô với Mộc Tử Hoành, vì tránh né cô mà anh nhất định sẽ không chịu lên tiêng trước. Mộc Tử Hoành đè nén tình yêu say đắm trong lòng, chất giọng ng s cùng dễ nghe, “Thật trùng hợp, e cũng đên thăm Lam Lam.” “Vâng!” Nhạc Cần Nghiên chậm rãi đi về phía anh. Đây là lời đầu tiên từ sau khi anh gặp chuyện không may, mở miệng nói chuyện với cô. Vì để trốn tránh cô, có thể nói là anh đã làm đến mức độ vô tình vô nghĩ, vô cùng nhẫn tâm. “Vậy thì cùng nhau vào đi thôi.” Nhạc Cần Nghiên áp chế tâm trạng kích động trong lòng, không cho phép bản thân thê hiện chút biêu cảm khác thường nào trên khuôn mặt. “Được!” Mộc Tử Hoành gật gật đầu, ý bảo Ngô Vũ cứ rời đi trước. Hai người cùng nhau tiến vào phòng bệnh, Lục Hạo Thành nhìn thấy bọn họ cùng nhau tiễn vào, hơi có chút kinh ngạc, Mộc Tử Hoành vẫn ôm khư khư thái độ cả đời không qua lại với nhau, không, nghĩ tới lại có thể đụng phải nhau ở nơi này. Anh nhìn thoáng qua hai người, hơi mím môi nói “Hai người đến rôi.’ Tim Cả hai cùng gật gật đầu. Mộc Tử Hoành _. “Lam Lam có chút chuyền biến tốt tốt nào chưa?” Lục Hạo Thành: “Trải qua kiểm tra toàn diện, tình huống. hiện tại của Lam Lam đang dần chuyền biến tốt đẹp.” Mộc Tử Hoành lấy làm vui vẻ, khóe môi khẽ nhếch: “Đây chính là tin tức tốt.” Nhạc Cần Nghiên: “Chuyện này và sự dốc lòng chăm sóc của anh đúng là có liên quan, hiện giờ Lam Lam tràn ngập tình yêu cùng hạnh phúc trong lòng, cô ây cũng nhật định sẽ tỉnh táo lại, không nghĩ muôn đề cho cha con anh lo lăng.” “Đúng vậy!” Lục Hạo Thành gật gật đầu, anh cũng là nghĩ như vậy. Nhạc Cần Nghiên nói: “Tôi đi sang phòng bên cạnh thăm bà nội Có.” Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài, cũng không liệc qua Mộc Tử Hoành. Mộc Tử Hoành nhìn thấy cô vừa đi, trái tim đang treo lơ lửng cuôi cùng cũng buông xuông. Mỗi lần có thể nhìn thấy cô như vậy, anh đã cảm giác rất vui vẻ, thỏa mãn. Anh hơi cúi đầu, đáy mắt không che giâu nôi niêm hạnh phúc. Lục Hạo Thành nhìn qua bạn mình, đã là anh em nhiều năm như vậy sao anh có thể không hiểu tâm tư người này chứ? “Nếu đã thích đến như vậy, vì cái gì mà muôn cự tuyệt cô ây chứ? Tử Hoành, đời người thật sự rất ngắn ngủi, đừng dễ dàng buông tay người mình yêu ra, nêu không cậu sẽ thật sự hôi hận cả đời. Năm đó tôi đã đánh mắt Lam Lam, tôi đã hối hận mười mây năm, chẳng lẽ cậu cũng muốn giông tôi như vậy, vĩnh viễn sống trong đau khổ ân hận sao?”.