Có An An cũng cùng Lâm Tử Thường đến nhà hàng này ăn cơm, lúc vào cửa, cô ta liền nhìn thây ba người Lục TỦ TỦ Lúc cô ta tới lây sushi, cô ý vòng quanh phía sau mây người họ, lại nghe được một tiêng tiêu Ức của Lục TỪ Tú. Toàn bộ dây thần kinh của cô ta đã được căng lên. Lục Tư Tư cũng biết thân phận của Lam Hân sao? Như vậy, Có gia thì sao? Cha mẹ anh cả anh hai trong khoảng thời gian này rất kỳ quái, ngay cả anh hai cũng đưa ra yêu câu quá đáng như vậy, bà nội cùng mẹ cũng đông ý, đê cho hai người bọn họ chuyền đến căn hộ ở. Để cho cô ta không có cơ hội xuống tay, đứa bé trong bụng Thắm Giai Kỳ đã không còn nữa, anh hai cũng sẽ không cỗ chấp với Thắm Giai Kỳ nữa Đáng hận nhất chính là, bọn họ đến nhà Thắm Giai Kỳ tự mình xin lỗi, nhưng không mang theo cô ta đi cùng, cô ta giỗng như một người ngoài bị cô lập. “Tiểu ÚC, bà nội Có, rất có tiền, nêu em trở về Cố gia, cổ phần trong tay lão phu nhân bà ây nhất định đều là của em.” Lục Tư Tư đột nhiên nói ra câu như vậy. Cố An An đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn Lam Hân, thấy cô cười đến vẻ mặt sáng lạn. “Chị Tư Tư, em cũng không thể muốn, đó đều là của anh cả anh hai.” “Em đấy, chính là quá hiền lành, người của Cố gia bọn em đều có một thói quen, đối với con của nhà mình sủng ái, người ngoài một phần đều luyên tiếc. Cố An An có thể hưỏ ỏng thụ cuộc sống của thiên kim tiểu thư ở nhà họ Có, đó cũng là Có gia đối xử với cô ta nhử con ruột, nều là người khác, cũng sẽ không đối đãi tốt như vậy, đặc biệt là mẹ em, chị đặc biệt hiểu rõ bà ấy. “ “Ha ha” Lam Hân cười cười, Không có tiếp lời, cô cũng không hiểu rõ cha mẹ ruột của mình. Cố An An nghe đến đây, cả người khiếp sợ đến mức không thẻ hình dung được, cái đĩa trong tay thiếu chút nữa trượt xuông đât. Lại liên tưởng đến chuyện mình nghe được mây đêm trước, cuôi cùng cô ta cũng hiệu được tại sao cha mẹ lại thay đổi Thì ra bọn họ đã tìm được con gái của mình, mà cô ta mới là người bị che khuất trong trồng. Lục Hạo Thành không phải muốn bảo vệ Lam Hân sao? Sao có thể đem những chuyện này nói cho Lục Tư Tư? Cố An An cũng không ăn được gì khác, cô ta bưng một cái đĩa rỗng trở về, cả người tựa như mắt đi linh hồn, vừa lo lăng vừa sợ hãi. Sau khi Lam Hân ăn xong, cùng Lạc Cần Nghiên, Lục Tư Tư chia nhau rời đi, cô đến gara lái xe, trực tiếp đến khách sạn Thái Cẩm. Không dám tin bản thân nghe thây Lam Hân lái xe đến nhà để xe ngầm của khách sạn, đi thang máy trực tiệp đến lầu tám Hạ Thù đã tới, ở trong phòng lầu tám chờ cô. Bên kia, Ninh Phi Phi cũng dựa theo yêu câu của Lam Hân, đem chiếc váy cưới mà Lam Hân đã chuẩn bị xong đưa đi. Tiết Tịnh đem nhất cử nhất động của Ninh Phi Phi đặt vào trong mất. Sau khi nhìn Ninh Phi Phi rời đi, cô ta mới gọi điện thoại cho Bùi Dao Thanh. Lúc này Bùi Dao Thanh đã tin là thật. Mà Lam Hân, mang theo Váy cưới thuộc về cô Hạ Thù, lúc này đã đứng ở cửa phòng 802. Sau khi bắm chuông cửa, trợ lý trong bộ đồ màu đỏ bước ra. Cười nói: “Lam tổng giám đốc, mau vào trong đi. “ “Cảm ơn” Lam Hân cười cười, đi theo. “Cô Hạ, xin chào.” Lam Hân mỗi một hành động, cười đến hào phóng, nụ cười của cô rất truyền nhiễm, không tự chủ được lây nhiễm cho người xung quanh. Hạ Thù mặc quân áo hoa lệ, cao quý mà tao nhã, trang điểm tinh xảo, làm cho cô ây thoạt nhìn trẻ hơn 10 tuổi. “Lam tổng g giám đốc, từ tối hôm qua trở đi, tôi vẫn rất chờ mong được gặp co..