Lam Hân nhanh chóng kiểm tra qua một lần, không có một chút sai sót nào, chữ viết của Tiêu Tuần cũng thật sự rất đẹp, đáy lòng cô vô cùng vui mừng, Tiểu Tuần nhà cô đúng là rất tuyệt. Sau khi cô nghiêm túc ký xong, thì nhìn qua con trai “Tiểu Tuần, nhanh đi nghỉ ngơi một chút đi!” “Vâng ạ, mẹ, con sẽ trở về phòng.” Lam Tử Tuần đứng dậy ròi đì. Lam Tử Nhiên cũng nhanh chóng. vươn vai, duôi người, “Lam bảo bôi, con trai của mẹ cũng đã làm xong bài tập rôi, mẹ kiêm tra rôi ký tên cho con đi.” Lam Hân nhanh chóng gõ lên đầu cậu bé một cái, mỉm cười với giọng điệu ôn hòa cùng cưng chiều “Thằng nhóc thôi, không có chút đứng đắn nào, Lam bảo bồi là để con gọi sao 2” Lam Tử Nhiên cười tủm tỉm tựa vào lòng Lam Hân, trong mắt lắp lánh đây tia sáng, cậu bé cười dài nói: “Mẹ, con yêu mẹt” „„.’ Lam Hân vui vẻ cười, xoa xoa đâu con trai thứ nhà mình. CHƯƠNG 901: Ác mộng của Lục Hạo Thành Cô cúi đầu và hôn lên đầu con trai mình, “Con trai, mẹ cũng yêu con. “ “Ayya sến chết đi được.” Lam Tử Kỳ ở một bên trừng mắt nhìn anh hai một cái. Lam Tử Nhiên, cậu là con trai của mẹ, cái này có gì mà sên chứ, làm như vậy, làm tăng cường tình cảm của cậu và mẹ. Mẹ cũng yêu cậu, điều này làm cho đáy lòng cậu vui vẻ. “Kỳ Kỳ, anh thường diễn vai con trai của người khác, thường xuyên gọi mẹ người khác, cảm thây rất xin lỗi mẹ, thỉnh thoảng biểu đạt tình yêu của anh dành cho mẹ, cái này có gì sên chứ, em đừng làm ồn ào.” Lam Tử Nhiên nói xong, lập tức đứng lên, “Mẹ, con về phòng xem kịch bản. Cậu cũng không muốn cùng em gái cãi nhau, một câu nói, cãi nhau không nổi, trôn được. “Được” Lam Hân cười gật đầu. Lam Tử Nhiên xoay người chạy lên lâu. Lam Tử Kỳ bĩu môi, coi như cậu chạy nhanh, bằng không, xem cô chặn họng cậu như thê nào. Lam Tử Kỳ nhìn thấy mình còn có mây vận đê chưa làm xong, đáy lòng ầm ï đến hoảng hốt. Cô nhanh chóng cúi đầu làm bài tập về nhà. Sở Phi Dương nhìn, cũng không cam lòng lạc hậu, cũng nhanh chóng cúi đầu làm bài tập về nhà. Lam Hân nhìn phông chữ của cậu bé, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều. Khóe môi cô hài lòng, xem ra không cân hai tháng, Phi Dương có thê thay đổi một ít thỏi quen xấu rôi. Chị Tư Tư không cần lo lắng nữa rồi. “Phi Dương, về sau cũng phải như Vậy, phải dùng tâm học cho tôt đó.” Sở Phi Dương vui vẻ gật đầu “Mợ, con sẽ làm, thì ra nghiêm túc làm tốt một việc, được người khác khen ngợi, cũng là một chuyện rất hạnh phúc. “ Lam Hân cười gật đâu, “Phi Dương, đây chính là cảm giác mà chính con cảm nhận. được, sau này phải làm cho thật tốt đó. ° “Vâng” Sở Phi Dương mặt mày hớn hở gật đầu, cúi đầu tiếp tục làm bài tập về nhà. Nhìn bọn trẻ hoàn thành bài tập về nhà, Lam Hân lại xuống lầu nâu cơm tối với mẹ. Liên tục mây ngày, Lam Hân gặp người mình muôn gặp, tôi thứ sáu, Lục Hạo Thành và cô tan làm sớm trở về, Lam Hân nâư một bữa cơm tồi thịnh soạn cho Lục Hạo Thành, sau khi ăn cơm xong, hai người sớm năm trên giường nghỉ ngơi. Lục Hạo Thành ôm cô vào lòng, thấp giọng hỏi “Lam Lam, ngày mai chúng ta làm gì”.