Tần Ninh Trăn cũng kìm lòng không nổi mà nở nụ cười, “Thật tốt quá, ngay cả ông trời cũng đang trợ giúp chúng ta, thứ 7 này đi gặp người kia, Tiểu Khải con không cần đi đâu.” “Vì sao chứ?” Lục Hạo Khải mang vẻ mặt nghỉ hoặc nhìn Tần Ninh Trăn. “Tiêu Khải, chuyện này con cũng không cân ra mặt, cho dù sau này. bị cha con biết chuyện, thì chuyện này, là ta làm, cha con cũng không thê bắt bẻ gì con được?” Đi khắp thế gian cũng không ai bằng mẹ, lòng mẹ bao la, tật cả điêu suy nghĩ cho hắn, chỉ có người mẹ này là thương yêu hắn nhất, là người duy nhất trên đời có thể bao dung che chở cho hẳn. “Mẹ.” Lục Hạo Khải nhìn mẹ mình với ánh mặt phức tạp, trong lòng thật sự cũng hiểu được một chút, tật cả mọi chuyện mà mẹ làm đều là vì hắn. Tuy nhiên, thật sự phải đi đến tận bước này sao? Tân Ninh Trăn hơi thở dài nói: “Tiêu Khải, tât cả những gì mẹ làm đều là vì con, mẹ cũng hy vọng con càng ngày càng trưởng thành hơn.Con phải tìm ra nguyên nhân từ chính bản thân mình, đừng có làm không xong việc gì thì than trời trách đất, do sô phận không may mắn.” Đứa con trai này của bà ta, nói cho cùng vẫn không thể xuất sắc bằng Lục Hạo Thành, Lục Dật Kha cũng vẫn cho là như vậy ụ Lục Hạo Khải trực tiếp không để ý đên Tân Ninh Trăn nữa mà xoay người trở vê phòng. Tần Ninh Trăn khẽ mím chặt cánh môi, lập tức lấy ra di động gửi tin nhắn wechat qua cho Địch Diệp. Dịch Diệp rất nhanh đã nhắn tin trả lời [A Trăn, anh thật sự có thê cùng em ở bên nhau?] Tần Ninh Trăn: [ a Diệp, có thể chứ, chúng ta sẽ âm thầm tiên hành gặp mặt, em sẽ sắp xếp cần thận trước, sẽ không ai biệt chúng ta đi đâu cả, không phải anh nói rất nhớ em sao? Trước tiên em sẽ đi đặt phòng trước, đến lúc đó chúng ta sắp xếp thời gian khác nhau đề đền nơi hẹn / thẹn thùng /] Chương 900: Mẹ, con yêu mẹ Địch Diệp: [ Trăn, anh đêu nghe lời em, tuy nhiên tòa nhà Khánh Hoà buiiding cũng hơn mây chục triệu, có người thật sự muôn mua nó sao2] Tần Ninh Trăn: [ A Diệp, đối phương thật sự có lòng muôn mua, hơn nữa sau khi có được khoản tiền này, chúng ta cũng có thể làm được rất nhiêu chuyện, số tiền em nợ anh cũng sớm được trả lại.] Địch Diệp: [ cái gì em nợ của anh, anh nợ của em chứ, của anh cũng chính là của em, A Trăn à, của anh cũng là của em mà.] Tần Ninh Trăn nhìn thấy. tin nhắn này, liền hạnh phúc cười cười. Lúc trước bản thân bà ta còn chưa tìm đên Địch Diệp, Địch Diệp đã gọi điện thoại qua cho mình, tình nguyện trợ giúp bà ta vượt qua cửa ải khó khăn, đổi với bà ta mà nói, hành động này cũng chính là đưa than sưởi âm trong ngày tuyệt rơi, vô cùng âm-áp. Địch Diệp vôn là người đàn ông ga lăng, quan tâm chu đáo và ân cân, trước kia khi hai người còn ở bên nhau, mỗi một chuyện hắn làm cho Tần Ninh Trăn, đều khiến bà ta rất cảm động. Mà khi cùng ở chung với Lục Dật Kha, bà ta phải đón ý hùa theo Lục Dật Kha, phục vụ và nịnh nọt đề Lục Dật Kha vui vẻ, nhưng mà khi ở cạnh bên Địch Diệp lại hoàn toàn khác. Địch Diệp đổi xử với bà ta rất tốt, luôn cưng chiêu nhường nhịn, bà ta cũng không cân phải cô ý làm mọi cách đề lấy lòng đối phư. ơng, ở trước mặt Địch Diệp, bà ta vấn có thể là chính mình. Tân Ninh Trăn của trước kia, cũng từng là một cô gái an phận | thủ thường, cuối cùng lại bị cuộc đời xô đây, mài dũa mà trở nên sắc bén, khiên cho bà ta ở trong mắt người ngoài, là một người phụ nữ độc ác, tàn nhẫn vì danh lợi mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Tần Ninh Trăn ôm điện thoại vào lòng, cảm thây vô cùng vui sướng. „ Ngày hôm sau, Lam Hân tan làm vệ sớm, cô muốn qua nhà tù để thăm Đào Mộng Di, cô cũng không biết bản thân mình gặp chuyện gì mà đột nhiên muôn đi gặp bà ta. Tuy nhiên, điều đáng tiếc là Đào Mộng Di không muốn gặp cô, bảo cô đừng bao giò tới đây nữa. Lạm Hân chỉ có thể thất vọng mà ra vê. Lam Hân trực tiếp trở về nhà, bọn nhỏ cũng vừa tan học. Cô liền cùng mấy đứa nhỏ làm bài tập về nhà. Nhìn thấy Sở Phi Dương trong lúc ngôi làm bài tập cũng trở nên rất nghiêm túc, trong tay không còn cằm theo đồ chơi nữa, mà đang tập trung suy nghĩ làm bài. Cô bông nhiên cười cười, giọng điệu ôn hòa động lòng người, “Phi Dương, cháu hiện tại cũng đã có thê nghiêm túc làm bài tập rôi nhỉ?” Sở Phi Dương ngước đâu lên nhìn Lam Hân, dâu môi rôi trang nghiêm nói: “Mợ, mợ không phải đã nói trong vòng hai tháng sẽ khiên cháu sửa đôi tính nêt sao? Lời như vậy mợ cũng đêu đã nói ra được rôi, cháu cũng không thể không để cho mợ bị mắt mặt được, nêu không. phải, môi ngày tan học, cháu đêu cùng Kỳ Kỳ và những người khác làm bài tập, Kỳ Kỳ mà không chỉ rõ cho cháu biết, chỉ sợ tôi vê cháu sẽ không tránh được việc bị mẹ măng một hôi.”.