Nếu như là Mộ Thanh của trước kia mà nghe được mây lời này, nhất định sẽ rất buồn bực, thương tâm, hiện tại khi bà nghe được những câu như vậy, lại nhì thấy Tần Ninh Trăn đang cô găng duy trì dáng vẻ cao quý cùng khí thê của bản thân, bà bỗng nhiên liền nở nụ cười, đối phương vân chỉ là một con chó điên thích căn người của hai mươi năm về trước. Lam Hân nhìn thấy Tần Ninh Trăn vô liêm sỉ, không biết xâu hồ đến như vậy, trong lòng có chút bó tay, cạn lời với đôi phương. Lam Hân nói: “Nghe nói phu nhân cũng được sinh ra trong một gia đình không tôi, cũng là một con người được giáo dục dạy dỗ tốt lắm, tại sao có thể nói ra mây lời vô liêm sỉ như vậy ở trước công chúng được vậy. . ngôn tình tổng tài Sự giáo dục, học vấn và phong thái của một tiểu thư thế gia đi đâu cả rồi? Nếu rác rưởi đã còn có thể phân loại, tôi đây thật muôn hỏi xem phu nhân đây thuộc loại nào đầy.” Những lời nói nhục nhã người khác, lúc Lam Hân nôi giận rôi thì cũng có thể nói rất nhiều. “Lam Hân, này…. mày, mày đừng nghĩ đến hiện tại là đã là vợ của Lục Hạo Thành. là mày có thể được phép ngông cuông như vậy, Lục Hạo Thành là cái loại người thế nào, tao So với mày càng rõ ràng hơn, mày thì có khả năng đứng bên cạnh nó được bao lâu chứ?” Tần Ninh Trăn vuốt vuốt lại mái tóc bị rỗi, vẻ mặt cười nhạo nhìn vào Lam Hân. Lam Hân cười nói: “Bà là trung tâm vũ trụ à? Chuyện vợ chồng nhà người khác mà bà cũng muôn xen vào?” “Mày nói cái gì?” Tần Ninh Trăn cảm giác uất ức cả đời mà bà ta phải chịu đêu đang xảy ra dưới miệng Lam Hân. “Rác rưởi cũng được phân loại, tao không quan tâm, Lam Hân, mày thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng, không hỗ là con gái nuôi của loại phụ nữ như Đào Mộng Di dạy ‹ dỗ ra, đều thấp hèn không Kia gì cô ta.” Vẻ mặt Lam Hân rất thong dong, cũng không thèm để ý tới máy lời đối phương vừa nói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua bà ta, “Phu nhân, bà đã quá khen rôi, nêu bà đã không còn chuyện gì khác, chúng tôi xin đi trước một bước.” Sắc mặt Tần Ninh Trăn thay đồi, đột nhiên cảnh cáo nhìn về phía Mộ Thanh, “Hứa Mộ Thanh, tôi thấy cô vẫn nên trốn kỹ một chút thì an toàn hơn, con gái cô và con trai của nó cũng đã trở lại rôi.” Mộ Thanh biết bà ta cố tình nói như vậy là có ý gì. Bà cũng ngước mắt, ra vẻ cảnh cáo nói: “Tân Ninh Trăn, nêu cô dám động vào bọn họ, cô sẽ chết còn thảm hại hơn, cô cho rằng những chuyện liên quan đến cô thì phía chúng tôi không có bằng chứng gì sao?” Cho cô thêm một chút thời gian nữa thôi là cô sẽ biết, địa ngục cùng thiên đường hoàn toàn khác nhau, nghe_ nói cô còn có một người: anh trai nữa, cũng giông cha mẹ cô, đều ham mê cò bạc, anh trai cô đã làm ra những chuyện gì? Tôi nghĩ cô đều rõ ràng hơn bắt luận kẻ nào.” Mộ Thanh nói xong, lại tao nhã cười Cười. Còn Tần Ninh Trăn thì lại mang bộ mặt sợ hãi như vừa gặp quỷ, nhìn qua Mộ Thanh, “Cô cô nói cái gì?” Sao cô ta lại biết được chuyện của anh trai mình? Mộ Thanh lúc này cũng không thèm để ý tới bà ta nữa, mà nhìn qua Lam Hân với ánh mắt từ ái, “Lam Lam, chúng ta đi đi, không lát nữa lại về nhà muộn.” “Vâng!” Lam Hân gật gật đầu, xoay người đi lên xe. Mà Tần Ninh Trăn vẫn khiếp sợ đứng chôn chân tại chỗ, mãi cho đến khi không nhìn thấy xe của Mộ Thanh nữa, bà ta mới có chút hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước. “A….” Bà ta nặng nề mà thở ra vài hơi, Hứa Mộ Thanh hình như đã có chuẩn bị mà đến. “Được, tốt lãm, nhóm mây người đã không muốn sông, ta sẽ đích thân tông cả đám mây người xuông địa ngục cùng lúc.”.