Cô biết Cẩn Hi muốn bày tỏ bất bình vì cô, nhưng không cần thiết phải làm như vậy. Những chuyện này, cô đều có khả năng giải quyết. Nếu như Cẩn Hi nhúng tay vào, ngược lại sẽ khiến sự việc trở nên phức tạp hơn. Cố phu nhân vừa hay mượn chuyện để nói. "Lam Lam..." Cần Hi có chút phiền muộn nhìn cô. Anh ta đang ở trước mặt cô vẫn để cô bị người ta bắt nạt. Lam Hân nhìn khuôn mặt anh tuấn áy náy của cậu ta, cười cười, nụ cười ấm áp như gió xuân: “Cẩn Hi, thực sự không có chuyện gì, chuyện này tôi có thể tự mình giải quyết, hơn nữa, Cố phu nhân cũng không phải người không biết điều.” Cố phu nhân này có thái độ thù địch rất mãnh liệt đối với cô, nguyên nhân chính là Lục Hạo Thành. Cô cách xa Lục Hạo Thành một chút thì không có chuyện gì nữa. "Em thấy bà ta chính là một người không biết điều, tâng bốc cao sang chà đập thấp kém, khinh miệt người ta đến cùng." Cần Hi nhìn thoáng qua Cố phu nhân đang ngồi trên xe, tức giận nói. Còn Cố Ức Lâm ở một bên, ánh mắt nhìn thoáng qua Lam Hân, lại nhìn thoáng qua quán ăn ven đường mới quay người lên xe, ngồi xuống cùng Cố phu nhân rời đi. Lam Hân nhìn thấy sự bất đắc dĩ trên khuôn mặt anh ta. Cô khẽ bặm môi, nhìn bọn họ rời đi, cũng định đi về nhà. Cô quay đầu, nhìn lướt qua quán ăn ven đường Thẩm Ký này, trong lòng âm thầm nhớ vị trí. Cô quay đầu lại, nhìn phía Cẩn Hi, cười cười: "Cần Hi, chúng ta về thôi.” “Ừ!” Cẩn Hi bực mình gật gật đầu. Cần Hi đưa Lam Hân xuống tầng, giống như trước kia, sau khi nhìn theo Lam Hân lên nhà, anh ta mới quay người rời đi. Nhưng lần này rời đi, tâm trạng anh ta có chút nghiêm trọng. Có người đang điều tra thông tin của Lam Lam, người đó có thể là Lục Hạo Thành sao? Lam Hân giống như thường ngày, trở về liền tắm gội, cô sấy khô tóc, thoáng nhìn qua thời gian, sắp một giờ rồi vẫn chưa gọi điện thoại cho ba đứa bé. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy lòng nghĩ có thể có cách gì để từ chối buổi tiệc rượu tối mai. Buổi tiệc rượu như vậy, người ở tầng lớp thượng lưu đều sẽ đi. Ánh mắt Lam Hân đột nhiên híp lại, lạnh lùng cười, đúng rồi, Khương gia cũng sẽ đi. Ngày mai nhất định cô phải đi, cô vốn trở về báo thù, vậy thì, có cơ hội tiếp cận Khương gia thì không thể bỏ lỡ. Vừa nghĩ vậy, tâm trạng Lam Hân tốt lên nhiều. Cô ngủ một mạch đến sáng, tinh thần rất tốt! Phải chuẩn bị một ít đồ đạc, bảy giờ Lam Hân đã thức dậy. Đánh răng rửa mặt xong, cô chuẩn bị một bộ lễ phục, kiểm tra túi makeup một lượt, sau khi tất cả đều ổn thỏa, cô nhếch môi soi gương, tất cả đều hoàn mỹ cô mới khẽ cười rời đi. Nắng ban mai rực rỡ, tâm trạng của Lam Hân cũng giống như ánh nắng rực rỡ. Vào trong công ty, vẫn chưa bước vào phòng làm việc, cô đã bị Mộc Tử Hoành gọi lại. "Cô Lam." Lam Hân quay đầu, thấy Mộc Tử Hoành tươi cười nhã nhặn nhìn cô. Lam Hân quay người, cười khách sáo hỏi: “Giám đốc Mộc, có chuyện gì sao?” Mộc Tử Hoành tiến lên một bước, nhìn cô cười nói: “Cô Lam, Lục tổng đã chuẩn bị xong lễ phục cho cô, tôi đưa cô tới thử một chút." “Ồ, sớm như vậy?" Lam Hân có chút ngạc nhiên. Cách buổi tiệc tối này vẫn sớm mà. Môi mỏng tươi đẹp của Mộc Tử Hoành nhướng lên cười: “Lục tổng nói, buộc tiệc tối nay rất trọng, phải chuẩn bị sớm chút mới được." quan Mặc dù Lam Hân nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu. Nói: “Vậy thì giám đốc Mộc đợi tôi một chút, tôi để đồ vào phòng làm việc rồi ra ngay.” "Được!" Mộc Tử Hoành gật gật đầu cười. Lam Hân quay người bước vào phòng làm việc. Mộc Tử Hoành nhìn bóng lưng Lam Hân, ý cười nơi khóe miệng dần dần cứng lại, Lục Hạo Thành khăng khăng cho rằng Lam Hân chính là Cố Ức Lam, anh cũng chỉ có thể thuận theo Hạo Thành.