Con người bà ta cho dù có rơi xuống địa ngục, cũng phải tạo ra một cái đệm lưng, Cố An An chính là một trong số đó.
Lục Hạo Khải nói: “Mẹ, con đã biết, cô ấy có việc đi ra ngoài, xong việc thì sẽ trở về nhà họ Cố.”
Bà nội Cố đã trở lại, hắn cũng không thích chạy qua bên nhà đó.
“Ừ”
Tần Ninh Trăn lên tiếng, “Mẹ qua thăm em gái con, con bận việc của mình đi.”
Tần Ninh Trăn nói xong, liền đi thẳng lên tầng hai.
Lục Hạo Khải đứng ở tại chỗ, hơi mím môi.
Hắn nâng mắt nhìn thoáng qua ảnh gia đình treo trên tường, bên trong không có Lục Hạo Thành cùng Lục Tư.
Tư, chỉ có một nhà bốn người bọn họ.
Trong cuộc đời của hắn, con người Lục Hạo Thành này lúc nào cũng trở thành kẻ ngáng đường trong cuộc đời hắn.
Bọn họ tựa như người ở hai thế giới khác biệt, nhưng có sự đối lập mãnh liệt, Lục Hạo Thành là người rất độc đáo.
Tất cả những điểm nỗi bật trên người Lục Hạo Thành là lý trí, trầm ổn, cứng cỏi, ngoan cường, lại giỏi bày mưu tính kế.
Ở trong lòng, cha anh ta cũng là một người không bao giờ thất bại.
Lục Hạo Thành trưởng thành từ trong nghịch cảnh, mặc kệ trước đó phải đi qua bao đường vòng, nhận biết bao thất bại và tủi nhục, cũng không khiến anh cảm thấy bi kịch, mà lại càng ngày càng thấy tốt hơn, sự nghiệp thành công, danh dự, địa vị, môi năm một tăng lên.
Hắn nắm chặt hai tay, đôi môi mỏng hơi mở ra, nghiến răng nói ra mắt lời phẫn nộ: “Lục Hạo Thành, tôi không tin cả đời này tôi cũng không so được với anh.
Một ngày nào đó tôi sẽ thắng được anh, tôi sẽ cho anh nếm trải cảm giác giữ chúng ta không thể so sánh được bằng tiền.”
Hắn nói xong, xoay người đi xuống tầng, mỗi lần tưởng tượng đến Lục Hạo Thành hắn liền từ từ hiện lên phong thái chiến đấu, phát huy hết những ưu thế của mình, khiến bản thân trở nên nỗi bật.
Sau khi Cố An An về đến nhà, chợt nghe thấy tiếng bà nội cười vui vẻ, cô ta thay đổi giầy, còn chưa đi tới phòng khách đã thấy được Trầm Giai Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha.
Bà nội Cố đang lôi kéo tay cô, vui vẻ chuyện.
Ánh mắt Cố An An đột nhiên dừng trước bụng Tràm Giai Kỳ, chiếc bụng bầu khiến hai mắt cô ta co rụt lại, đứa nhỏ đó, vẫn còn tồn tại.
Người phụ nữ này, làm trò trước mặt cô ta, bảo muốn bỏ đứa trẻ, cuối cùng vẫn dấu giếm giữ lại đứa bé, dùng nó để trói buộc anh hai, âm mưu của người phụ nữ này, sao.
mẹ có thể không nhìn ra được chứ?
“An An, con đã trở lại à.”
Lúc này Cố Tích Hồng vừa xuống dưới tầng, thấy được Có An An đang đứng bát động.
Có Tích Hồng lên tiếng, ánh mắt của Có Ức Lâm cùng Có Ức Sầm, Lâm Mộng Nghi đều đổ dồn nhìn về phía Cố An An.
Cố An An tiếp xúc đến ánh mắt của bọn họ, nháy mắt cảm giác bản thân và người trong nhà này không hề hòa hợp, cô ta trở nên lạc lõng tựa như một đứa trẻ bị cô lập, nháy mắt liền mất hết dũng khí..