Có nói như thế nào anh cũng là ông chủ rất có năng lực trong lĩnh vực bát động sản đó, ở trong số đám bạn heo bè chó của mình, có gì mà không sánh bằng chứ? Tô Cảnh Minh dùng sức vỗ lên bàn làm việc “Âu Cảnh Nghiêu, nói chuyện với cậu có cần dùng giọng điệu khó nghe như vậy không?” Trên khuôn mặt đẹp trai đến đáng kinh ngạc của Âu Cảnh Nghiêu, một đôi mắt đen như mực sáng ngời như viên đá quý, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hoàn mỹ nhẹ nhàng cười: “Đây đã là lời lịch sự nhất tôi có thể nói được rồi, nói mau, có chuyện gì không? Không nói thì tôi còn phải làm việc.” Tô Cảnh Minh hiểu rõ tính cách của Âu Cảnh Nghiêu, có chết cũng không nói rõ cho mình, anh dọa nạt, tốn hết nước bọt lâu như vậy, một câu cũng không moi ra được, quả thật đáng giận. Tô Cảnh Minh nhàn nhạt sờ sờ mũi, liếc qua liếc lại trên vẻ mặt không phản ứng gì của Âu Cảnh Nghiêu. Anh mang vẻ mặt buồn bực, trên khuôn mặt điền trai lộ rõ dòng chữ “vô cùng tức giận”. “Mộc Tử Hoành bảo tôi tới đây, cậu ta nói, cha cậu ta muốn gặp cậu và Lục Hạo Thành.” Âu Cảnh Nghiêu nghiêm mặt nói: “Tôi cũng vừa định gọi điện thoại cho giám đốc Mộc đây. Hiện tại cậu đã nói như vậy, tôi cũng không cần phiền toái nữa. Gọi một cuộc điện thoại qua đây là được rồi, vì cái gì mà cậu còn muốn tự mình đi một qua đây vậy?” Tô Cảnh Minh tức giận nói: “Tôi đến để thăm cậu không được sao?” Âu Cảnh Nghiêu: “Khoảng thời gian bận rộn như thế này, cậu cũng không cần đến, tôi cảm thấy rất khỏe.” Tô Cảnh Minh đi vòng vào ngồi phía trong, hỏi: “Đã ăn com chưa?” Âu Cảnh Nghiêu cúi đầu trả lời: “Đang muốn đi ăn.” Tô Cảnh Minh nói: “Vậy thì cùng đi đi.” “Cũng được.” Âu Cảnh Nghiêu cũng không thèm từ chói, dù sao anh vẫn chưa ăn cơm. Tô Cảnh Minh nhìn theo bóng lưng cao lớn kia, hướng về khoảng không đánh cho bóng người nào đó mấy quyền sau lưng “Tử Hoành qua giải trí Hoa Chúng, cậu không tìm thêm người mới thay thế vị trí của Mộc Tử Hoành sao?” Âu Cảnh Nghiêu nói: “Thông tin tuyển dụng đã được đăng lên website chính thức rồi, sẽ sớm có người đến nộp hồ Sơ thôi.” Tô Cảnh Minh cười cười, “Cứ như vậy, cậu cũng được thoải mái hơn rất nhiều.” Âu Cảnh Nghiêu xoay người nhìn thoáng qua bên cạnh, cũng không có nhiều tự tin lắm, “Cũng phải tuyển được người thật sự có năng lực, mới có thể khiến cho tôi bớt lo, nếu không, chi bằng tự mình gánh vác.” “Vậy một mình cậu sẽ đảm đương tất cả những công việc kia sao?” Tô Cảnh Minh cười hỏi, trên mặt bày ra biểu cảm “nếu cậu tình nguyện tăng ca thì tự mình làm cũng được”, dù sao những hạng mục anh phụ trách, đều là làm theo đội nhóm tầm hơn chục người, về thời gian so sánh có vẻ càng nhàn nhã hơn Lục Hạo Thành. Âu Cảnh Nghiêu: “Rồi sẽ tìm được một người thích hợp thôi.” Tô Cảnh Minh nhìn thấy tên bạn đã thu dọn xong xuôi, liền đứng dậy cùng Âu Cảnh Nghiêu rời đi. N11 Lam Hân không nghĩ tới, Lục Hạo Thành sẽ gọi cho cô những món ăn cô yêu thích kèm theo cháo, đều là những món thanh đạm, Lam Hân nhìn thấy liền có cảm giác thèm ăn. “Oa! Ăn ngon thật.” Lam Hân đã ăn được khá khá, tâm trạng cũng tót lên. Lục Hạo Thành gắp cá hấp vào trong bát cho cô. Lam Hân vừa thấy thịt cá trắng mềm, nhìn qua ông xã nhà mình, cười như ánh năng ban mai âm áp lòng người: “Lục Hạo Thành, đây là hương vị của tình yêu.”.