Cô vẫn là không có nói ra chuyện sinh nhật anh, máy ngày hôm trước vẫn nhớ rõ, sẽ không vì máy ngày nay vì chuyện thiết kế của cô Hạ Thù mà quên mát rồi chứ. “Lam Lam, ngày mốt là cuối tuần, chúng ta làm cái gì đây?” Anh thử dò hỏi. Lam Hân nhìn qua anh nghĩ nghĩ, “Nếu là cuối tuần thì, Nhiên Nhiên hình như đi công ty chúng ta chụp quảng cáo đúng không? Em đang muốn cùng Nhiên Nhiên đi nhìn xem, trước kia, đều là Nhiên Nhiên cùng Nghiên Nghiên cùng đi, em chưa từng đi cùng Nhiên Nhiên bao giờ.” Lục Hạo Thành: “…… ” Cô quả nhiên đã quên mắt ngày sinh nhật anh. Ánh mắt Lục Hạo Thành có chút ai oán nhìn qua cô, lúc cô còn nhỏ, luôn đánh dấu ngày sinh nhật anh trên lịch để bàn, cẩn thận đếm từng ngày. “Lam Lam, hình như em đã quên mát rồi, thời gian Nhiên Nhiên quay là vào cuối tuần sau.” “Phải không?Vậy em nhớ lầm.” Lam Hân vẻ mặt suy tư, cô lập tức cười cười: “Trong khoảng thời gian này em bận rộn quá, có thể là đã nhớ làm.” Quả nhiên cô đã quên mắt sinh nhật anh. “Lam Lam, vậy cuối tuần chúng ta này đi làm cái gì?” Giọng anh mang chút mắt mát hỏi. Lam Hân lại trầm tư một lúc mới nói: “Nếu Nhiên Nhiên không đi chụp quảng cáo, vậy cuối tuần, cả nhà chúng ta hãy qua biệt thự Bành Hồ để nghỉ dưỡng đi, anh em Tiểu Tuấn chưa từng sống trong một ngôi nhà sinh đẹp như: vậy, đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng đi, thứ sáu này em sẽ đi mua rất nhiều đồ, qua đó làm nhiều món ăn ngon cho mọi người.” “AI” Lục Hạo Thành không chút để ý lên tiếng. Lam Hân hơi hơi nhúc nhích thân mình, “Lục Hạo Thành, ngủ đi, em mệt quá.” Lục Hạo Thành: Anh không buồn ngủ! Vẻ mặt anh buồn bực nhìn người phụ nữ trong ngực mình. Nhìn thấy cô thật sự mệt mỏi, đến mức không kịp suy nghĩ đã ôm anh và vùi đầu ngủ. Sáng sớm hôm sau, Lam Hân vẫn như cũ cùng Lục Hạo Thành đi làm, đối với chuyện của tập đoàn Lục Trăn, cô cũng không có quá nhiều chú ý. Càng không biết, tập đoàn Lục Trăn xảy ra chuyện động trời như vậy, đều là do con trai lớn bảo bối của mình làm. Sự tin tưởng của Lam Hân đối với Lam Tử Tuấn, vượt qua cả Lam Tử Kỳ cùng Lam Tử Nhiên. Hai anh em Lam Tử Nhiên cùng Lam Tử Kỳ có bao nhiêu quỷ quái, cô đều biết rõ. Với bản chất của máy đứa trẻ, cô đều bao dung tắt cả. Cuộc đời hạnh phúc tốt đẹp, cũng sẽ không làm cô thất vọng, Lam Hân lại bắt đầu một ngày làm việc mới. Âu Cảnh Nghiêu pha cho Lục Hạo Thành một tách trà rồi mang vào. Trên gương mặt tuấn tú rạng rỡ nở một nụ cười thản nhiên “Hạo Thành, virus trong tập đoàn Lục Trăn đã tự biến mắt, tổn thát cao tới mười triệu, cái lỗ hồng thâm hụt kia, Tần Ninh Trăn sẽ lắp vào. Bị cậu đoán đúng rồi, quả nhiên phía sau bà ta có người.” Trong mắt Lục Hạo Thành hiện lên một tia lạnh lẽo, anh cười lạnh: “Một chiêu này của Tiểu Tuắn, thật không tồi, ít nhất có thể xác nhận, phía sau bà ta thật sự có người nữa, đem người này tìm ra được, một lưới bắt hét.” Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, “Lúc này đây, đem phiền toái giải quyết trước, sau này người nhà các cậu cũng thoải mái hơn, từ nhiều năm nay, cậu đã phải chịu nhiều thiệt thòi, giờ là lúc báo thù rửa hận.” Trên đời này, thứ không thể tin được nhất chính là bản chất con người, anh rất muốn biết Tần Ninh Trăn đi tới đường cùng thì rốt cuộc sẽ làm ra những chuyện gì kinh khủng hơn..