Editor: duong lieu

"Một bên hoài niệm Tiêu Tề, tôi nhớ lúc còn trẻ, Tiêu Tề đã nói, anh ta hi vọng sau này có thể cùng người yêu vòng quanh thế giới, nhìn cảnh tượng trên thế giới, chúng ta kiếp này, đã trải qua quá nhiều giết chóc, thời khắc có thể hoàn toàn thả lỏng, thực sự không nhiều."

"Chúng ta đi qua rất nhiều địa phương, đi khắp các quốc gia, nhưng chúng ta lúc nào, tĩnh hạ tâm lai, nhìn thật kỹ phong cảnh xung quanh, nhìn thành thị khác trong mọi người, thẳng tới trời cao, tôi nghĩ cô cũng như thế."

"Cuộc sống quá khứ của cô cùng tôi là như nhau, rất mệt, áp lực rất lớn, cũng rất đau khổ, không như buông tất cả, ra đi một đi thôi, lòng của cô mang theo Tiêu Tề, cùng nhau mà nhìn thế giới này, trở về nói cho Tiêu Tề nghe."

"Cuộc sống như thế không phải rất tốt sao?"

Hà tất trốn ở một chỗ, một người vô thanh vô tức sống quãng đời còn lại đâu?

Nữ nhân phải đối xử tử tế chính mình, trời xanh mới có thể đối xử tử tế cô, người khác cũng sẽ đối xử tử tế cô.

Hắc quả phụ có chút hơi cảm động, cô không nghĩ qua, mình cũng có thể cuộc sống như thế, thậm chí không nghĩ qua, chính mình sẽ có cơ hội, ngày như vậy, đây là không thể tưởng ra, chuyện không thể nào.

Cô cho rằng, cô kiếp này đều sẽ ở trong giết chóc.

Hạ Thần Hi nói, "Nghe lời của tôi, cứ như vậy làm đi, chúng tôi rời đi, cô qua một đoạn ngày cũng rời đi, sau đó, đi một đoạn ngày, lại trở về xem Tiêu Tề, chiếu cố anh ta, thật tốt a."

"Tôi đã làm rất nhiều chuyện tình thật có lỗi với cô, vì sao còn với tôi tốt như vậy?"

Hạ Thần Hi bật cười, "Kia đều đã qua, con người của tôi, sẽ không chân chính đi hận một người, trừ Lâm Lâm, Tiêu Tề tôi cũng không hận, huống chi là cô làm những chuyện đó, với tôi mà nói, bé nhỏ không đáng kể, tôi sẽ không để ở trong lòng."

"Lại nói, trên đời trừ tôi, cô là người quan tâm Tiêu Tề nhất, cô cũng là người yêu Tiêu Tề nhất, tôi nghĩ, Tiêu Tề trước khi chết, trong lòng nhớ mong người, nhất định là cô không phải tôi, tôi hi vọng, cô sống được tốt."

Này là lời thật lòng của Hạ Thần Hi, tròng mắt hắc quả phụ, hơi ngấn lệ, "Thật vậy chăng? Anh ta sẽ nhớ mong tôi sao?"

"Đương nhiên!" Hạ Thần Hi nói, "Nếu không phải anh ta và tôi nhiều năm như vậy thanh mai trúc mã, anh ta lại phụ tôi, kiếp này đều thẹn với tôi, mới có thể muốn bồi thường tôi, muốn tôi trở lại bên cạnh anh, bồi thường tôi tốt hơn, anh ta cũng sẽ không như vậy cố chấp, các người đã sớm tu thành chính quả."

"Tám năm, không phải tám ngày, tám nguyệt, coi như là một viên lãnh ngạnh thạch đầu, cũng sẽ che ấm, huống chi là ưu tú như cô vậy."

...

Hắc quả phụ mỉm cười, cô biết, những lời này Hạ Thần Hi, an ủi cô thành phần chiếm đa số, cô cũng rất cảm động, ít nhất, chính cô thỏa mãn.

Nghe lời của cô đi, trong miệng cô cách sống, như vậy hấp dẫn người.

Cô tin, nghe lời Hạ Thần Hi, nhất định không sai.

Liền cuộc sống như vậy, cho đến ngày chết đi, cô cũng sẽ chọn đến nơi đây, táng ở bên người Tiêu Tề.

...

Ngày hôm sau.

Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi cùng Lục Trăn, Hạ bảo bối mang theo nhóm người mình rời khỏi sa mạc ốc đảo, bọn họ trực tiếp ngồi lên máy bay trực thăng, bay thẳng Columbia, máy bay trực thăng trực tiếp đến Columbia, cần vài tiếng đồng hồ.

Nửa đường không có dừng lại.

Cuối cùng cũng rời khỏi sa mạc ốc đảo, Hạ Thần Hi tâm tình rất phức tạp, bên ngoài, đã sớm long trời lở đất.

Tới Columbia, ở biệt thự Lục Trăn, Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ cũng không khách khí, kỳ thực, Đường Bạch Dạ ở Columbia có một biệt thự, cũng không cần....