Lui xuống phần eo, Đường Bạch Dạ hoạch động không ngừng, lên xuống mãnh liệt, rồi nhẹ nhàng thả ra chất lỏng trong cơ thể Hạ Thần Hi, bên tai Hạ Thần Hi không ngừng vang lên tiếng gầm nhẹ thỏa mãn của Đường Bạch Dạ.

Trái tim Hạ Thần Hi như không thể khống chế được, như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

Đường Bạch Dạ đè trên người Hạ Thần Hi, lại sợ cô khó chịu, cánh tay liền dùng lực, vị trí hai người được hoán đổi, Đường Bạch Dạ ở dưới, Hạ Thần Hi ở trên, nhưng lại không rời khỏi thân thể Hạ Thần Hi, vẫn như cũ chiếm cứ cô.

Hai người toàn thân là thỏa mãn, trong phòng tất cả đều là mùi vị ám muội.

Đường Bạch Dạ ôm Hạ Thần Hi, một lúc lâu sau mới ổn định hô hấp.

Hạ Thần Hi vuốt ve mặt Đường Bạch Dạ, cảm kích hôn, Đường Bạch Dạ vuốt ve lưng của cô tựa như trấn an, một lần lại một lần, trong lúc nhất thời, hai người không nói chuyện, chỉ là hưởng thụ, cao triều thỏa mãn cùng dư vị.

Đường Bạch Dạ kéo chăn qua, đắp đây đó, sa mạc ban đêm thật lạnh, anh sợ Hạ Thần Hi cảm lạnh.

Hai người như trẻ sinh đôi kết hợp dính chặt lấy nhau, thực sự khó chịu, Hạ Thần Hi giãy giụa bò xuống từ trên người Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ lại nghiêng người ôm Hạ Thần Hi, vô cùng thân thiết.

"Em sống có tốt không?" Rất lâu, Đường Bạch Dạ khàn khàn hỏi, thanh âm vẫn còn dư vị trận kích tình vừa xong gợi cảm cùng khàn khàn, vô cùng êm tai, Hạ Thần Hi nghe thấy tim đập rộn lên.

Chỉ là nghe thanh âm của Đường Bạch Dạ, cô cũng cảm thấy, rất thỏa mãn, rất động lòng người.

Hạ Thần Hi gật đầu, lại hôn Đường Bạch Dạ một cái, "Rất tốt, anh ta không có bắt nạt em, cũng không có ép buộc em, sống rất thoải mái."

Đường Bạch Dạ ở ngang hông Hạ Thần Hi nhéo một cái, "Vui đến quên cả trời đất đi."

Trong lời nói của Đường Bạch Dạ, tất cả đều là vị chua, Hạ Thần Hi hoảng sợ, Đường Bạch Dạ hẳn là theo bọn đặc công cùng đến, anh nhất định là cải trang, qua trang điểm, thời gian hôm nay Đường Bạch Dạ tới, Hạ Thần Hi đang cùng Tiêu Tề ngắm hoa.

Hạ Thần Hi không biết, ở trong mắt người khác, bọn họ có phải là rất thân mật hay không.

Tình hình của Hạ Thần Hi không giống như là người bị nhốt, ngoại trừ việc không được rời xa khỏi sa mạc ra, Hạ Thần Hi như là khách quý của Tiêu Tề, yêu cầu gì của cô cũng được thỏa mãn, không giống như người bị nhốt, Hạ Thần Hi cùng Tiêu Tề giống như bằng hữu.

Quá khứ với hiện tại không khác nhau là mấy

Bất luận kẻ nào nhìn thấy bọn họ, không ai nghĩ là Hạ Thần Hi bị nhốt.

Đã một tháng, vô thanh vô tức, vẫn luôn ở biệt thự trong sa mạc.

Hạ Thần Hi cùng Tiêu Tề trước đây lại là người yêu, trong lòng Đường Bạch Dạ, không biết có khúc mắc hay không, Hạ Thần Hi sẽ không cho phép, Đường Bach Dạ thỉnh thoảng nói đùa, nhưng lời nói lại đặc biệt thật, chính là lời trong lòng anh nói.

Trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ biểu tình của Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi rất khẩn trương, Đường Bạch Dạ thở dài một tiếng, thủy chung luyến tiếc làm cho Hạ Thần Hi quấn quýt, "Thần Hi, anh tin em."

Đường Bạch Dạ và Hạ Thần Hi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh sao có thể không tin Hạ Thần Hi.

Hôm nay vừa tới, nhìn thấy hai người bọn họ cùng một chỗ thân mật thưởng thức hoa bách hợp, Hạ Thần Hi thoạt nhìn một chút cũng không trách Tiêu Tề, không hận Tiêu Tề, trái lại rất thương tiếc bộ dáng Tiêu Tề,anh đích xác rất bốc hỏa.

Đường Bạch Dạ, anh tân tân khổ khổ, vẫn không ngừng hỏi thăm tin tức của Hạ Thần Hi, thậm chí mạo hiểm tính mạng bị người của Tiêu Tề sát hại nguy hiểm, một mình tiến vào sa mạc tìm Hạ Thần Hi, mang cô về nhà, ai biết, Hạ Thần Hi lại cùng Tiêu Tề vừa nói vừa cười.

Đường Bach Dạ lo lắng, anh bất an, anh sợ hãi, tất cả như bị người khác cười nhạo.

Anh rất phẫn nộ.

Nhưng mà, phẫn nộ qua đi, lại rất bình tĩnh, Đường Bạch Dạ lựa chọn tin tưởng Hạ Thần Hi.

Anh cũng thông cảm Hạ Thần Hi, chẳng sợ Tiêu Tề với Hạ Thần Hi làm ra loại chuyện này, bọn họ dù sao có nhiều năm đích tình như vậy, để cho Hạ Thần Hi đối đãi với Tiêu Tề như kẻ địch, chuyện này cũng thật không thể, làm khó cô.