Tiêu Tề rất bận, nhốt cô hai ngày, chỉ đến đêm khuya mới đến xem qua Hạ Thần Hy một lần, ban ngày lại chưa gặp được, Hạ Thần Hi hận Tiêu Tề, cũng lười nói chuyện với Tiêu Tề, hai người hình đồng mạch lộ(ý chỉ người trông coi), cô muốn chạy trốn, lại bất lực.

Tiêu Tề hạ thuốc với cô, cũng không phải là bỏ vào thức ăn mà là trực tiếp tiêm vào trong thân thể, cô không cách nào chống cự, thuốc này giống như trùng lạnh (băng lãnh trùng) đi vào làn da của cô, cô hết sức thống khổ.

Khó chịu như vậy làm cho cô nghĩ lột da của mình nhìn một cái, mấy thứ kia chảy về chỗ nào.

Bây giờ cô, sức trói gà không chặt.

Một chút khí lực cũng không có.

Chạy trốn, đã là người si nói mộng.

Chờ Tiêu Tề bừng tỉnh giác ngộ, cũng là người si nói mộng.

Đêm tối, ban ngày, với cô mà nói, đã không sao cả, cô không có cách nào rời phòng một bước, chỉ có thể đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc Bogota, cô có dự cảm, đây không phải là nơi Tiêu Tề nhốt cô, Tiêu Tề nhất định sẽ mang theo cô đi nơi khác, ở đây chỉ là tạm thời.

Hạ Thần Hi ôm meo meo, tự trách không ngớt, cô một lần lại một lần đối với Tiêu Tề khoan dung, một lần lại một lần tha thứ Tiêu Tề, bởi vì dù sao tình cảm, cô cũng không muốn làm được quá tuyệt, cô cho rằng, bọn họ dù cho không phải tình nhân, cũng có cừu hận, nhưng chung quy không phải là địch nhân.

Cô không ngờ, Tiêu Tề lại hạ quyết tâm đem cô giam lỏng.

Tiêu Tề là nghĩ làm cho Thần Hy hận Tiêu Tề.

Lại là chạng vạng, cô cuối cùng cũng lại gặp được Tiêu Tề, Tiêu Tề mang theo nụ cười ôn nhu, ăn mặc rất hưu nhàn, trên người có mùi tỏi thơm nhàn nhạt, Tiêu Tề nói, "Thần Hi, anh làm cơm thái em thích ăn, cùng nhau đi xuống ăn một chút được không?"

Hạ Thần Hi trầm mặc nhìn Tiêu Tề, cô một ngày không ăn cái gì, đã sớm đói bụng, lúc này nhìn thấy Tiêu Tề, lại cảm thấy lửa giận trong lòng từng đợt trên mặt đất đến, nhưng cô dù sao không phải trẻ con, hiểu được khắc chế tính tình của mình.

Cô rất rõ ràng, dù cho mình phát giận, cũng sẽ không đổi biến cái gì.

Tiêu Tề đã nhốt cô, chẳng sợ cô quỳ cầu xin Tiêu Tề, Tiêu Tề cũng sẽ không thả cô.

"Thần Hi, anh cùng em trò chuyện, được không?" Tiêu Tề tròng mắt lộ ra một điểm hèn mọn khẩn cầu, Hạ Thần Hi nhìn hắn, khẽ nói, "Anh thực sự là đáng buồn."

"Nếu như yêu em, sẽ làm anh trở nên đáng buồn, anh thà rằng đáng buồn như vậy." Tiêu Tề nói.

Hạ Thần Hi đau đớn trong lòng, quay đầu đi chỗ khác, xưa nay Tiêu Tề đội trời đạp đất, trở nên như vậy hèn mọn, cô cũng không đành lòng nhìn thấy, chỉ là cảm thấy bi ai, bọn họ đều rất đau xót.

Vì sao Tiêu Tề sẽ không hiểu, tác thành cũng là một loại yêu.

Nếu là thành toàn cô, cô một đời đều nhớ đến Tiêu Tề, đều tốt hơn so với cô hận Tiêu Tề.

Tiêu Tề nói, "Em một ngày không ăn cái gì, chúng ta đi xuống ăn chút đi."

Hạ Thần Hi trầm mặc theo Tiêu Tề đến phòng ăn dưới lầu, phòng ăn dưới lầu trên bàn bày vài món ăn kiểu Trung Quốc, một cá hấp, sườn xào chua ngọt, miến sò biển, bia say vịt, hai bàn lục sắc rau dưa, một chén canh hải sản, thoạt nhìn hương vị màu sắc đều rất ngon.

Hạ Thần Hi thật sự có một thời gian không ăn thức ăn Trung Quốc, vô cùng nhớ, trên người Tiêu Tề còn mang theo hương vị tỏi, vừa nhìn cũng biết là Tiêu Tề nấu cơm, cô biết tay nghề Tiêu Tề rất tốt.

Meo meo cũng cảm thấy ăn ngon, ngao ô một tiếng, meo meo cũng đói bụng.

Tiêu Tề mỉm cười, ngồi ở đối diện Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi nhìn Tiêu Tề, cầm lấy chiếc đũa, đem hấp cá bên cạnh đến cho meo meo, meo meo ăn, Hạ Thần Hi cũng trầm mặc dùng cơm, cô không muốn cùng dạ dày mình đối nghịch.

Không ăn no, một chút khí lực cô cũng không có.