"Thần Hi..."

Hạ Thần Hi giận dữ, một cái tát đánh tới Tiêu Tề, toàn thân vô lực, đánh ra sức lực cũng không lớn, đối với Tiêu Tề mà nói, không đến nơi đến chốn, Tiêu Tề lặng yên nhịn, cũng không thấy không vui, chỉ là rũ xuống mặt mày, có một chút thống khổ.

"Hèn hạ!" Hạ Thần Hi giận quá hóa cười, "Tiêu Tề, anh có biết, anh làm như vậy, sẽ chỉ làm tôi càng ngày càng xa cách anh."

"Anh không thể không có em." Tiêu Tề nhìn Hạ Thần Hi, trầm giọng nói, "Anh không muốn mất đi em, kia tám năm, anh chịu đựng đủ rồi."

"Anh hỏi qua ý muốn của tôi sao? Anh hỏi qua là tôi có muốn ở lại bên cạnh anh? Tôi đã không yêu anh, tâm cũng không ở chỗ anh, ở lại bên cạnh anh, đối với anh cũng là dằn vặt, anh cần gì phải cố chấp như vậy?" Hạ Thần Hi khó chịu nói.

"Tiêu Tề, anh trước đây không phải người như vậy."

Tiêu Tề, anh lạnh nhất mạc vô tình, giơ tay chém xuống, vì sao chuyện này ở trên người Hạ Thần Hy khăng khăng một mực như vậy.

Chuyện đã qua thì sẽ bỏ qua không quay lại, đây mới là anh.

Dùng thủ đoạn cầu xin không phải tác phong của anh, lại níu kéo bản thân càng khó chịu.

"Uh, anh trước đây không phải người như vậy, em trước đây cũng không phải người như vậy." Tiêu Tề nhìn Hạ Thần Hi, thanh âm lộ ra bi thương, "Em đã không phải Thần Hi trước đây, anh cũng không phải Tiêu Tề trước đây, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ không lại để em rời khỏi anh, trừ khi anh chết."

Hạ Thần Hi chấn động, khiếp sợ nhìn Tiêu Tề.

Anh nổi điên sao?

Tiêu Tề nhìn ánh mắt Hạ Thần Hi, lộ ra cố chấp, "Thần Hi, cùng anh ở một chỗ đi, anh sẽ tìm về quá khứ hạnh phúc của chúng ta, anh thề, anh sẽ không làm tổn thương em nữa, lại cho anh một lần cơ hội có được không?"

"Anh điên rồi." Hạ Thần Hi nhìn Tiêu Tề, hơi lui về phía sau một bước.

Tiêu Tề xưa nay bình tĩnh, bây giờ hoàn toàn không có lý trí, "Uh, anh là điên rồi, anh là vì em mà điên, Thần Hi, đáp ứng anh, anh mang em trở lại xem vườn hoa bách hợp, đó là vườn hoa thuộc về chúng ta, em nhất định sẽ thích."

Trong lòng Hạ Thần Hi, cái tư vị gì cũng có.

"Tiêu Tề, đừng làm cho tôi hận anh." Cô hơi đỏ mắt, "Anh dùng thuốc đối với tôi, hạn chế tự do của tôi, anh còn muốn tôi yêu anh, sao có thể? Tiêu Tề, đừng làm cho tôi hận anh, tôi không muốn căm hận anh."

Tiêu Tề cười khổ, "Anh đã không biết phải làm sao mới có thể đem em giữ ở bên người, nếu bất đắc dĩ, anh cũng không nghĩ như thế, Thần Hi, nếu để cho em tự do, em nhất định sẽ rời khỏi anh, anh chỉ có thể như vậy anh mới có thể giữ em ở bên cạnh anh."

"Thần Hi, xin lỗi, sau lần này, anh sẽ không làm chuyện gì khiến em thất vọng."

Hạ Thần Hi không cách nào hiểu logic của anh, anh làm cô thương tích đầy mình, lại nói cho cô biết, không có lần sau, này có ý tứ sao?

Anh đã không đếm xỉa ý nguyện của cô, thương tổn cô, anh há sẽ để ý.

Hạ Thần Hi bị Tiêu Tề giam lỏng triệt để, ngay trong biệt thự giáo đường Bogota, trong phòng có điện thoại, nhưng chỉ có thể gọi được đến số của Tiêu Tề, ngoài số của Tiêu Tề không thể gọi được, cũng không có bất luận công cụ truyền tin gì.

Hạ Thần Hi muốn rời khỏi, cũng không cách nào rời khỏi.

Mỗi ngày đều có người trông coi Hạ Thần Hi, Tiêu Tề hạ thuốc, cô toàn thân vô lực, không có một chút lực công kích, cho dù muốn trốn thoát cũng không có năng lực, Hạ Thần Hi vô cùng sốt ruột, thoáng cái, cô đã từ đó đi đến Nam Mỹ, không biết Đường Bạch Dạ có thể tìm được Tiêu Tề hay không.

Tiêu Tề rất bận, nhốt cô hai ngày, chỉ đến đêm khuya mới đến xem qua Hạ Thần Hy một lần, ban ngày lại chưa gặp được, Hạ Thần Hi hận Tiêu Tề.