Hạ Thần Hi ôm cổ của anh, nương lực đạo đứng dậy, ngồi ở anh ở dục vọng, động tác như vậy, càng thêm thâm nhập, Hạ Thần Hi hơi có chút khó chịu, hơi nhíu mi tâm, cho dù là khó chịu, cô cũng không muốn rời khỏi, động tác Đường Bạch Dạ, lại thâm sâu vừa nặng, không quan tâm, hoàn toàn thả tay chân, anh biết Hạ Thần Hi chịu đựng được, anh ở đây hành sự, cũng cho tới bây giờ sẽ không học ôn nhu.

Đặc biệt cùng Hạ Thần Hi cùng một chỗ, luôn luôn như lang như hổ, không biết thỏa mãn.

Anh từng có vô số nữ nhân, lại không ai giống Hạ Thần Hi như vậy, mỗi một lần đều làm cho cảm giác mình còn là một mao đầu tiểu tử, lần đầu tiên trải qua loại sự tình này, sẽ khẩn trương, hiểu ý động, sẽ say mê.

Một lần lại một lần, rơi vào giữa cạm bẫy ôn nhu của cô.

Cô thậm chí cái gì cũng không cần làm, chỉ cần một ánh mắt là có thể làm anh vì cô điên cuồng.

Hạ Thần Hi sờ lên vết thương của anh, vết thương kia rất rõ ràng, kết sẹo, có một chút hồng nhạt, Hạ Thần Hi vừa nghĩ tới cô từng một phát súng bắn ở đây, lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Nếu là sâu hơn một chút, cô từ đó liền mất đi anh.

Nhiều mạo hiểm a.

Cô run rẩy hôn lên vết sẹo, một lần lại một lần. Đường Bạch Dạ nhìn nữ nhân trong ngực, anh còn dừng lại trong cơ thể cô, chậm lại tiết tấu, Hạ Thần Hi hôn lên vết sẹo, nước mắt cũng rơi xuống.

"Đừng khóc..." Anh lau đi nước mắt của cô, không cho cô khóc.

Anh luyến tiếc cô khóc, cho dù là nước mắt hạnh phúc, anh đều luyến tiếc.

"Xin lỗi..." Hạ Thần Hi thu được, hai má dán vào lồng ngực của anh, nước mắt ướt nhẹp ngực của anh, nước mắt ướt nhẹp một chỗ kia cũng hơi đau đau, thương tiếc muốn đem cô dung nhập cốt nhục.

"Đứa ngốc..." Anh vuốt ve mái tóc dài của cô, nha đầu này hôm nay rất thích khóc, hình như quá khứ ủy khuất, thống khổ đều một lần khóc ra, Đường Bạch Dạ thương tiếc nói, "Đã hết đau, anh biết em vì tốt với anh."

Hạ Thần Hi cũng không cần Đường Bạch Dạ hiểu rõ, chỉ hi vọng anh không hận cô, bây giờ biết anh vậy mà hiểu được lòng của cô, Hạ Thần Hi càng cảm thấy được ủy khuất, chuyện đã qua, dường như một cơn ác mộng hoang đường, cô cũng không muốn nghĩ lại.

Cô cả đời này, trải qua quá nhiều thứ, như vậy sinh ly tử biệt.

"Còn là thật xin lỗi."

Anh ôm cô, lại phóng ở trên giường, lần này trở nên rất ôn nhu, một bên xông tới, một bên hôn cô, trấn an cô, Hạ Thần Hi ôm bờ vai của anh, hai người cùng nhau leo lên □□. Đường Bạch Dạ vốn định rút khỏi, thả ra ở bên ngoài cơ thể cô, Hạ Thần Hi lại câu eo anh, chặt chẽ dán ảnh, hạ thân co rút lại kẹp chặt anh, Đường Bạch Dạ nhịn không được, hoàn toàn thả ra ở trong cơ thể cô.

Anh rung động một lúc lâu, mới chậm rãi dừng lại, thở như sấm bình, cũng chậm chậm lắng lại, Đường Bạch Dạ hôn môi của cô, toàn thân hai người đều là mồ hôi, như ở trong nước vớt ra.

Anh ôn tồn hôn cô.

"Thần Hi, anh yêu em." Đường Bạch Dạ đột nhiên nói, Hạ Thần Hi ngẩn ra, có chút không thể tưởng ra nhìn Đường Bạch Dạ, đột nhiên lệ nóng doanh tròng, nam nhân trước đó nói một vạn lần anh yêu em, cũng không bằng sau khi có được cô, lại nói một tiếng anh yêu em.

"Đứa ngốc, vừa khóc..." Anh hôn nước mắt cô, bá đạo nói, "Anh cho phép em hôm nay khóc đủ một lần, sau này đừng nữa để anh nhìn thấy nước mắt em, biết không?"

"Nói lại lần nữa xem." Hạ Thần Hi nắm tay anh, đặt ở bên môi hôn, nước mắt ướt nhẹp mu bàn tay anh.

Anh cuối cùng cũng biết, nữ nhân là thủy đều thích những lời đầy ý nghĩa này.