Hạ Thần Hi không ngờ, sau khi Hạ Thanh đến, ngày hôm sau, thì có một danh nam tử anh tuấn đi tới bên ngoài lưới sắt, Lý Hoan Tình nhìn thấy anh ta, kinh hỉ chạy tới, hận không thể xông qua lưới sắt, nắm tay người tới.

Chỉ tiếc, sắc mặt nam nhân băng lãnh, cùng Lý Hoan Tình kinh hỉ, rõ ràng trái ngược.

Hạ Thần Hi đứng ở cách đó không xa nhìn, âm thầm nghĩ thầm, đây là Mục Vân Sinh sao, không biết anh ta có mang hay không mang mặt nạ, có phải là gương mặt thật hay không, tóc màu đen, tròng mắt màu lưu ly, ngũ quan thâm thúy, nhìn ra được anh ta là con lai, dung nhan rất xuất sắc.

Có một loại khí tức yên tĩnh, lạnh lùng.

Hạ Thần Hi nhớ tới Phương Đông, khí tức Mục Vân Sinh cùng Phương Đông, vô cùng giống.

Chỉ là so với Phương Đông, anh ta càng lộ vẻ thâm tàng bất lộ, không hiện ra mặt.

"A Sinh..."

Mục Vân Sinh lạnh lùng nhìn Lý Hoan Tình, "Hạ Thanh nói, em muốn gặp tôi."

Anh ta là người tính lạnh, nhưng đối với Lý Hoan Tình, rất ít có biểu tình băng lãnh như thế, cô từ đầu tới đuôi tay chân đều lạnh, không biết phải làm sao, cô không biết giải thích thế nào, bây giờ tình huống, cũng không biết nên như thế nào nói với Mục Vân Sinh, tất cả chuyện này đều không phải là ý muốn của cô.

"A Sinh, anh có phải rất hận em hay không?"

Mục Vân Sinh vẫn chưa trả lời, toàn cho là ngầm thừa nhận, Lý Hoan Tình trong lòng khổ sở, nước mắt đảo quanh mắt, không có rơi xuống, ủy khuất, khó chịu, mang theo một loại đau đớn, lan tràn ở trong lòng.

A Sinh, anh cuối cùng là hận em.

Anh đã từng nói, anh vĩnh viễn cũng sẽ không hận em, nhưng hôm nay, em chung quy đi nhầm một bước, làm anh ruồng bỏ lời thề.

"Nếu như em nghĩ thấy tôi, để hỏi sự tình Tần Mục, anh ta rất tốt, đã trở lại thành phố A, em không cần phải lo lắng." Mục Vân Sinh thanh âm băng lãnh, giống như cánh đồng tuyết bị gió thổi qua.

Lý Hoan Tình sắc mặt đại biến, như bị thứ gì đánh bại, ánh sáng trước mặt trở nên lờ mờ.

Những lời này, so với bất luận một câu anh oán giận gì, sẽ làm đả kích nội tâm của cô đau đớn triệt hơn hết, những lời này của Mục Vân Sinh, như muốn đem cô lăng trì, tâm Lý Hoan Tình nát tan, dù cho có thông minh nhiều hơn nữa, thông tuệ nhiều hơn nữa, trí tuệ nhiều hơn nữa, ở trước mặt anh cũng không có tác dụng.

"A Sinh, xin lỗi..." Lý Hoan Tình tan nát cõi lòng nói, mặc dù có xin lỗi nhiều hơn nữa cũng không thể vãn hồi cái gì, cô vẫn đang rất xin lỗi, lần này làm Mục Vân Sinh rơi vào tình cảnh lưỡng nan.

Không thể đối mặt các huynh đệ của anh.

Hạ Thanh nói không sai, cô đích thực là một danh họa thủy.

Nếu như không có cô, tổ chức Vương Bài cũng sẽ không biến thành như vậy.

"Không cần xin lỗi." Mục Vân Sinh nhàn nhạt nói, ánh mắt yên lặng rơi vào trên mặt Lý Hoan Tình, không có ôn nhu, chỉ là lạnh nhạt, phảng phất như người lạ, anh nói, "Coi như là tôi thiếu em. Còn nữa, Lý tiểu thư, từ nay về sau, tôi không bao giờ nợ em gì nữa."

Lý tiểu thư...

Lý Hoan Tình trong lòng lại bị cách xưng hô này, hung hăng thương tổn.

Xưng hô này, là mười mấy năm trước xưng hô, khi đó, a Sinh chỉ là một danh thiếu niên chừng mười lăm tuổi, cô cũng chỉ bảy tám tuổi, thiếu niên cung kính kêu cô Lý tiểu thư...

Cách thoáng cái bị xưng hô này giật lại.

Lại một lần nữa gặp lại, cách xưng hô này ngày xưa, anh sẽ không kêu qua.

"A Sinh..."

Lý Hoan Tình cuối cùng cũng cảm nhận được ngôn ngữ có thể gây tổn thương cho người tới trình độ nào, Mục Vân Sinh của cô, với cô đã mất thương tiếc, tất cả đều là lỗi của cô, là cô phụ anh một mảnh tình thâm, là cô phụ mười năm quang ảnh, là cô phụ phần tình yêu này.

Là cô, phụ Mục Vân Sinh.

Cô đã mất tư cách, cầu được anh tha thứ.

Ánh mắt Mục Vân Sinh nhìn lướt qua Hạ Thần Hi sau lưng Lý Hoan Tình, nhàn nhạt nhíu nhíu mày, lại có một chút ánh sáng xẹt qua tròng mắt, lại cấp tốc đè ép đi xuống, tựa hồ an tâm hơn, Lý Hoan Tình xóa đi nước mắt, "Em biết, em bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, em chỉ cầu anh, hãy quên em."