Editor: duong lieu

"Nolan thiếu tá, anh nếu dám động một sợi lông cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha anh, dù cho san bằng ngũ giác đài, tôi cũng sẽ vì cô ấy báo thù." Sắc mặt Đường Bạch Dạ hung ác nham hiểm, ánh mắt như một tên đạo lợi hại, bắn về phía Nolan thiếu tá.

"Nếu là Đường tiên sinh xem xét thời thế, biết phải làm sao, tôi tất nhiên đối xử tử tế Hạ Thần Hi, sẽ không đả thương một sợi tóc cô ấy." Nolan thiếu tá nói xong vô cùng chính nhân quân tử, anh ta thoạt nhìn cũng rất chính nhân quân tử.

Nói ra hứa hẹn, rất có tin phục lực.

Đường Bạch Dạ cắn răng, "Đi, tôi đáp ứng anh."

"Vậy tôi mỏi mắt mong chờ."

Nolan thiếu tá đi rồi, Đường Bạch Dạ gọi một cú điện thoại cho huynh đệ mình trong thành, bảo anh ta 24 tiếng đồng hồ theo sát Nolan thiếu tá, chỉ cần nhớ kỹ anh ta mỗi ngày làm gì, tập hợp báo cáo cho anh.

Đường Bạch Dạ một người đứng chắp tay, nhìn bên ngoài bóng đêm nặng nề, Nolan thiếu tá muốn bọn họ tương hỗ tranh đấu, anh ta có thể ngồi ngư ông đắc lợi, anh ta biết rõ như vậy, cũng muốn kiềm chế.

Bởi vì sinh mạng anh, ở trong tay Nolan thiếu tá.

Đường Bạch Dạ suy tư một hồi, hơi cười lạnh, lấy qua điện thoại, liên hệ Hạ bảo bối.

Nolan thiếu tá vừa mới trở lại biệt thự, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất cũng tới, Hạ Thanh thậm chí không kiên trì, một cước đá văng ra cửa lớn, Nolan thiếu tá chính cởi áo sơ mi, nghĩ đổi quần áo thoải mái, Hạ Thanh một cước đá cửa mà vào.

Hai tay anh khẽ động, thoát đến phân nửa áo sơ mi lại mặc trở lại, lạnh lùng sắc bén nhìn về phía Hạ Thanh, "Cô cũng không biết gõ cửa sao?"

"Gõ cửa gì? Anh cũng biết khách khí sao? Vì sao đem Hạ Thần Hi đưa đến ngục giam ha mã?" Sắc mặt Hạ Thanh không vui hỏi, vỗ bàn, khí phách văng khắp nơi, có một loại xúc động.

Nolan thiếu tá hơi nhíu mày, trước liếc mắt nhìn Hạ Thanh một cái, lại nhìn về phía Cố Thất Thất, "Các cô làm sao biết?"

"Nếu không muốn người biết, trừ phi mình đừng làm. Tôi xem bên trong thành vũ lực điều phối có vấn đề, lúc này mới tra xét danh sách ha mã ngục giam, nhìn thấy Hạ Thần Hi cùng Lý Hoan Tình, Nolan thiếu tá, anh đã đáp ứng tôi, không hề khó xử chị tôi, anh lại lật lọng?"

Nolan thiếu tá ngồi xuống, nhếch lên chân, tư thái cuồng ngạo, anh rót một ly rượu, nhàn nhạt nói, "Tôi đáp ứng cô, sẽ không chủ động khó xử Hạ Thần Hi, nhưng nếu chính cô ta đưa tới cửa, vậy đương nhiên khác."

...

"Anh..." Hạ Thanh giận dữ, Cố Thất Thất kéo cô, ý bảo cô không nên vọng động, hai người một hỏa một băng, Cố Thất Thất tùy thời cho cô hỏa.

"Cô trách oan tôi." Nolan thiếu tá nói, "Mục tiêu của tôi là Lý Hoan Tình, ai biết lúc bắt Lý Hoan Tình, cô ta một mực chắc chắn Hạ Thần Hi cũng là đồng bọn, tôi chẳng qua là tương kế tựu kế, đem người cũng đưa vào đi."

Đây tuyệt đối là lời nói thật, không có một chút thành phần lừa gạt, đích thực là bởi vì Lý Hoan Tình, anh mới bắt Hạ Thần Hi, anh bản ý cũng không phải là như vậy, chỉ một người Lý Hoan Tình, bắt Hạ Thần Hi, với anh mà nói, bách lợi không một hại, vì sao không bắt?

Đương nhiên, không bắt cũng là có thể.

......

Nhưng có cơ hội không nắm lấy, kia cũng không phải là Nolan thiếu tá.

"Nếu là Lý Hoan Tình vu hãm, anh nhanh lên một chút thả người." Hạ Thanh nói, giống như là mệnh lệnh, tất cả thủ trưởng đều không thích thuộc hạ nói chuyện như thế với mình, nhưng Nolan thiếu tá là một cái ngoại lệ.

Hạ Thanh kiệt ngạo không tuân, anh có biện pháp chế phục, cho nên chưa bao giờ lo lắng Hạ Thanh bạo tính tình.

"Người tôi bắt, nghĩ tôi lại thả, đó là vạn vạn không thể." Nolan thiếu tá trực tiếp cự tuyệt, anh nói chuyện với Hạ Thanh, đi chính là một chữ, không được chính là hai chữ.