Editor: duong lieu

"Sự thực chứng minh, tôi suy nghĩ nhiều, bây giờ Vương bài lính đánh thuê kiêu ngạo ngang ngược, gây ra hỗn loạn, nước A kinh tế tổn thất cao tới mấy vạn USD, một tòa mấy chục vạn thành thị trong một đêm thành trống không, trước đó chưa từng có, bọn họ quá mức kiêu ngạo, nếu tiếp tục phát triển, sợ rằng bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ không để vào mắt."

"Chính phủ Mỹ muốn tiêu diệt Vương bài, lại bị kiềm chế, nếu là bọn họ không khống chế được, lại một lần nữa phát động tập kích khủng bố, đông đảo quần chúng sinh mệnh tài sản đều sẽ phải chịu uy hiếp, nếu là các hắc đạo giao tranh, trái lại vô phương, có thể tránh cho bị thương người vô tội."

Đường Bạch Dạ cười lạnh, thương người vô tội?

Ở trong mắt Nolan thiếu tá, chẳng lẽ bọn họ tất cả đều là người có tội, đáng đời thành vật bồi táng?

Chính phủ đích xác sẽ phải chịu phần tử khủng bố kiềm chế, nếu là vô ý, Trung Đông bên này khủng bố hoạt động lan tràn đến Bắc Mỹ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, đương cục cũng không dám tùy ý hạ quyết định, bây giờ chỉ có bọn họ tương hỗ tàn sát.

Chính phủ ngồi thu ngư ông đắc lợi, nhất lao vĩnh dật (1 lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng).

Bọn họ thông minh, Đường Bạch Dạ cũng không ngốc.

"Nolan thiếu tá, chỉ sợ anh phải thất vọng, điểm này, xin thứ cho tôi vô pháp đáp ứng anh". Đường Bạch Dạ nói, "Tôi vô ý đại khai sát giới, tôi cũng vô ý cùng Vương bài lính đánh thuê làm nhiều người dây dưa, tôi chỉ lấy thứ thuộc về của tôi."

Cái khác, anh hờ hững.

Anh đã không phải là tám năm trước, vị kia nhiệt huyết sôi trào Đường Bạch Dạ, muốn xưng bá một phương, muốn làm lão đại thế giới, bây giờ với anh mà nói, sinh mệnh là chuyện trọng yếu nhất, đã phát sinh thay đổi.

Nolan thiếu tá đạt được cự tuyệt, cũng không đưa khí, nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ anh không muốn báo thù?"

"Vậy cũng không cần chống khủng bố các anh giúp."

"Nếu không có trợ giúp, sợ rằng Đường môn cũng không năng lực cùng Vương bài một đọ cao thấp." Nolan thiếu tá một chút cũng không khách khí, chỉ ra thực lực cách xa.

Đường Bạch Dạ trầm giọng nói: "Đã như vậy, cũng không cần anh."

Tôi có năng lực, tôi báo thù, tôi không có năng lực, tôi đợi đến lúc có, không cần là quân cờ của anh.

Giả sử người Vương bài, cũng sẽ không làm như thế.

"Ngu xuẩn!" Nolan thiếu tá hừ lạnh.

Không hài lòng hơn nửa câu, Đường Bạch Dạ tiễn khách, "Nolan thiếu tá, đi thong thả không tiễn."

Nolan thiếu tá nào đó xẹt qua một mạt lãnh ý, "Đường tiên sinh, nghe nói, anh vẫn đang tìm vị hôn thê của anh, có thể có tìm được."

"Anh có ý gì?"

Nolan thiếu tá lấy ra điện thoại di động của mình, đưa ra một tấm hình, Đường Bạch Dạ thần sắc đại biến, "Anh..."

Kia là ảnh chụp của Hạ Thần Hi, bối cảnh là sân bay, cô bị cảnh sát vũ trang nắm lấy, đang ở cảnh tượng giãy giụa, Đường Bạch Dạ chợt đứng lên, mục xích dục nứt ra, "Nolan, anh... cô ấy ở đâu?"

Nolan thiếu tá thu hồi di động, nhàn nhạt nói, "Tự nhiên ở địa phương rất an toàn."

"Tôi dám một mình tới gặp anh, tự có phương pháp thoát thân, Đường Bạch Dạ, xin hỏi, anh còn cần chống khủng bố giúp đỡ sao?" Nolan thiếu tá một chữ một trận hỏi, giọng điệu tràn đầy mưa gió nổi lên yên lặng.

Đường Bạch Dạ phẫn nộ như biển khiếu như nhau, cuộn trào mãnh liệt dâng trào mà lên, cơ hồ đem lý trí của anh bao phủ, nếu không phải tự chủ hơn người, chỉ sợ anh đã sớm rút súng lục ra, một bắn chết Nolan thiếu tá.

Nhưng anh biết, Nolan thiếu tá không thể chết được.

Thần Hi ở trên tay anh ta, nếu anh ta đã chết, Thần Hi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vì Thần Hi, anh phải nhẫn nại.

Thần Hi, Thần Hi...

Cô ấy không phải ở Pháp sao? Vì sao lại trong tay anh ta?

"Nolan thiếu tá, anh nếu dám động cô ấy một sợi lông, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha anh, dù cho san bằng ngũ giác đài, tôi cũng sẽ vì cô ấy báo thù."

.diendanlequidon.........