Beta: thanh huyền

Hạ Thần Hi ôm meo meo, chào người đàn ông rồi xuốngsân gaởtrung tâm của tiểu trấn, vừa đặt chân xuống liềnnhìn thấy một vườn hoa màu trắng, ở phía tây của tiểu trấn là một tòa tháp, Hạ Thần Hi nhìn tòa tháp màu trắng ở phía xa.

Tinh tế nheo mắt lại.

Ở sân ga, chỉ có hai người xuống xe, một người là cô còn một người khác là một cô gái thoạt nhìn rất thanh tú, da trắng, tóc vàng, đôi mắt màu xanh, trên mặt không có ý cười, tựa như một khối băng sơn.

Hạ Thần Hi đi vào tiểu trấn,nhân khẩu của tiểu trấn cũng không nhiều, đi từ đầu chợ tới cuối chợ, hai bên đều là những tòa nhà hai tầng nhỏ, có rất nhiều hoa, mỗi tòa nhà đều có một vườn hoa nhỏ.

Trên đường rất yên tĩnh, một tiếng động cũng không có dường như ở đây không có ai, chỉ là hoa nởrất đẹp.

Ở khắp nơi đều cócáchình vẽ trang trí hình đại bàng ở khắp nơi. Đây là quốc hoa của nướcPháp, ở tiểu trấn này hoa có rất nhiều màu, màu hồng, màu tím, hồng nhạt và rất nhiều màu khác, những giàn hoa nở trên bức tường của biệt thự làm cho người ta cảm thấy rất an tĩnh và yên bình.

Trong không khí, hương hoa tản mát.

Hạ Thần Hi thầm nghĩ, đây là nơi cô trưởng thành sao?

Cũng rất quen thuộc, trong giấc mơ của cô cũng xuất hiện hình ảnh của một tiểu trấn đẹp như này.

Hoa tươi khắp nơi, hương hoaquyện vào người.

Cô gái kia đi vào một dãy biệt thự, đóng cửa. Meo meo đột nhiên từ trong lòng Hạ Thần Hinhảy xuống chạy về phía trước sau đó lại quay đầu lại kêu một tiếng, Hạ Thần Hi biết meo meo có linh tínhmà đưa côvề nhà.

Cô mỉm cười, đi theo meo meo.

Tiểu trấn chỉ có hai con đường, mộttuyến đường chính từ đầu tới đuôi, có nữa một đường ở phía đông tây, tổng cộng cũng chỉ có hai đường giao nhau , còn lạitất cả đều là đường nhỏ.

Phía trướccăn biệt thự trồng một cây Ngô đồng Pháp, dưới cây Ngô Đồng làchỗ đậu xe, Hạ Thần Hi chú ýthấy có vài chiếc xe chống đạn đỗ ở dưới cây Ngô đồng, tất cả đều là một màu đen. Cô chắc chắn đây làxe chống đạnmàu đentrông rất điệu đà và xa hoa.

Ở một bãi đỗ xekhác cũng vậy, trừ xe đua, tất cả đều là xe chống đạn. Xe đua đủ loại màu sắc hình dạng, tất cả đều là tuyệt bản, có thể nghĩ rằngngười trong tiểu trấn rất giàu có.

Hạ Thần Hi ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng, trong lòng cómột cảm giácnghi hoặc, tiểu trấn này rốt cuộc có lai lịch gì, một tiểu trấn nhỏ như vậy lại có một sân ga, ở đâycơ bản là không có ai xuống xe, ra sân ga này không cần thiết phải xây dựng.

Từ Marseille đến Paris, trên đường đi qua tiểu trấn như vậy nếu là toàn bộ tiểu trấn ấy cũng có sân ga thì không biết phải dừng xebao nhiêu lần?

Vừa nhìn, có thể thấy người sống ở chỗ này, không phú tất quý.

Hạ Thần Hi đi theo meo meo, ở tư thì rẽ phải, đi vào một làn đường hai chiều dành cho xe con, dọc theo làn đường nhỏ đi thêm khoảng 50 mét là hai hàng cây ngô đồng Pháp cao to, lá cây ngô đồng phía trên là màu xanh đậm.

Meo meo dừng ở một dãy biệt thự màu trắng, chân trước chỉ vào cửa, mồm kêu ngao ngao, dường như rất vui vẻ nói “ Chủ nhân, chúng ta đã về nhà!Chủ nhân, chúng ta đã về nhà “.

Hạ Thần Hi lòng đã mềm đi, rơi vào cảm giác đau xót, khổ sở mà cô không thể nào thoát ra được.

Về nhà.

Đây là nhà của cô sao?

Biệt thự của cô, trên tường tất cả đều là hoa tươi, các cô không ở nhàthì ai đã chăm sóc những bông hoa này, là ai đang trông nhà? Bên ngoài biệt thự là một hàng rào màu trắng, Hạ Thần Hi mở của đẩy hàng rào ra.

Cửa không khóa, bên trong là một con đường rải đầy đá cuội, hai bên đường cũng làtừng chậu từng chậu hoa rất đẹp dường như mang theo hơi thở của mùa xuân.