Cố Thất Thất không hiểu hỏi, “Cô cười cái gì?”

”Chị của ta a... Thực sự là thua trên tay Đường Bạch Dạ.”

”Có ý gì?” Cố Thất Thất hỏi, cũng không biết Hạ Thanh nói cái gì.

Hạ Thanh nói, “Tôi đang suy nghĩ, tối hôm nay cải trang đến bệnh viện giết Đường Bạch Dạ, xong hết mọi chuyện, bây giờ, tôi vẫn đang suy nghĩ, nếu như tôi thực sự giết Đường Bạch Dạ, tôi có phải vĩnh viễn mất đi người chị này hay không.”

”Vì nhiệm vụ, mất đi người chị, cuộc trao đổi này, thế nào cũng không tính toán, phải không?”

Cố Thất Thất vẫn đang không hiểu, trái lại có một việc rất rõ ràng, “Nếu chúng ta không giết Đường Bạch Dạ, mỹ nhân thiếu tá sao lại chịu để yên?”

”Hừ, để anh ta gặp Lục Trăn trước rồi nói.” Hạ Thanh khí phách hừ, băng lãnh bức người, lợi hại có thể tua nhỏ yết hầu, tươi cười lại quyến rũ đến cực điểm, tao nhã xinh đẹp

Cố Thất Thất nói, “Thiếu tá hận Lục Trăn như vậy, cô bảo anh ta giết Lục Trăn, anh ta dự đoán rất cam tâm tình nguyện.”

Hạ Thanh bật cười, đột nhiên vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn Cố Thất Thất, “Thất Thất a, cô thế nào hồn nhiên như thế.”

”A...”

”Không quan hệ, may mắn cô vẫn luôn cùng tôi cùng một chỗ, thuần liền thuần, dù sao không ai có thể bắt nạt cô.” Hạ Thanh cười, “Đi, chúng ta đi chặn Tiêu Tề lại, có phải nên tính sổ hay không.”

Lý Hoan Tình mới từ biệt thự lớn của Lý gia ra, nhìn thấy một mạt bóng dáng cao ngất thon dài ở trước biệt thự lớn của Lý gia, hơi ngẩn ra, ngược lại cười khẽ.

”Nolan thiếu tá, ngọn gió nào đem anh thổi tới?”

”Lý tiểu thư, vô sự không lên điện Tam Bảo, tất nhiên là có việc muốn nhờ.”

”Thỉnh Thiếu tá nói.”

Nolan lãnh ngạnh khóe môi, để lộ ra một mạt tiếu ý, không hề ấm áp, “Lý tiểu thư khoái nhân khoái ngữ (người ăn nói sảng khoái), tôi cũng không quanh co lòng vòng, tôi muốn cùng cô nói chuyện làm ăn.”

Lý Hoan Tình đúng mực cười, “Nolan thiếu tá nói đùa, tôi là thân vô vật dư thừa(ý nói không tác dụng gì), sợ rằng không thể cùng anh nói chuyện gì sinh ý, anh tìm lộn người.”

Nolan thiếu tá đứng chắp tay, lưu ly sắc con ngươi, xẹt qua một mạt lưu quang liễm diệm.

”Cô là thân vô vật dư thừa, lại là người duy nhất trên đời này có thể đối ra tay đối với Mục Vân Sinh, anh ta không hề đề phòng cô.” Nolan thiếu tá, thanh âm băng lãnh.

Sắc mặt Lý Hoan Tìnhkhẽ biến, một mạt trầm thống.

”Anh nếu muốn tôi thương tổn a Sinh, xin thứ cho Hoan Tình bất lực.”

”Cô yên tâm, người tôi sẽ đối phó, chưa bao giờ là Mục Vân Sinh.”

...

Bảy giờ tối, chiêng đồng loạn ở sân bay tư nhân.

Đêm sao sáng sơ, chiêng đồng loạn sân bay tư nhân, một mảnh tĩnh mịch, trừ đợi mệnh máy bay cất cánh, cũng không thanh âm, xe Tiêu Tề đúng bảy giờ xuất hiện ở sân bay tư nhân, máy bay chuẩn bị sắp xếp, chỉ chờ một người.

Đến đông đủ.

Chỉ thiếu một người là Âu Dương, Tiêu Tề nói, Âu Dương phụng mệnh đi xử lý một việc, rất nhanh là có thể xử lý tốt, khả năng xảy ra một chút sai lầm, chậm trễ thời gian, tạm thời chờ một chút, Hạ Thần Hi không biết vì sao, trong lòng có một luồng cảm giác bất an.

Cô cùng Tiêu Tề chờ người, toàn bộ mang cách thành phố S, anh ta không thể ở thành phố S hoành hành ngang ngược, bây giờ, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất cũng ở thành phố S, chờ ám sát anh ta, Tiêu Tề hận không được sớm trở về địa bàn chính mình.

Sao lại để Âu Dương ở thành phố S, anh muốn làm chuyện gì, dừng lâu như vậy?

Hạ Thần Hi đối với Âu Dương ấn tượng không tệ, trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng vẫn ở một bên chờ Âu Dương, sắc mặt hắc quả phụ không tốt, Tiêu Tề bình tĩnh nhất, khí người ở bên cạnh xe, vững như Thái sơn.

Tiêu Tề, anh rốt cuộc phái Âu Dương đi làm cái gì?

Cô thực sự rất nghi hoặc.

Bảy giờ rưỡi, Tiêu Tề nhận một cú điện thoại, chân mày hơi giương lên, nói tiếng, “Tôi biết.”