Hạ Thần Hi cười lạnh nói, “Tôi vô ý nghe thấy một đoạn đối thoại, ngày đó người mang tôi rời đi nói, cô ta trước khi rời đi, gặp phải người quen, cái cô ta gọi là người quen, nếu không phải là các ngươi...”
Đó chính là bí mật đặc công.
Lâm Lâm kia rốt cuộc là người như thế nào, một ngày nào đó sẽ công bố.
Cô ta ẩn nấp ở bên người Đường Bạch Dạ lâu như vậy, lại muốn làm cái gì, cũng có một ngày sẽ công bố.
Người trên đời này không có bí mật gì có thể bảo vệ một đời.
”Người mang em rời đi?”
Hạ Thần Hi cũng không tính nói cho Tiêu Tề, người mang cô rời đi là ai, bây giờ, cô lại nghĩ là một chuyện khác, nếu như cô theo Tiêu Tề cùng đi, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất, cũng sẽ theo bọn họ cùng đi.
Đường Bạch Dạ nếu như không chết, cũng sẽ tránh được một kiếp.
”Anh đem meo meo cho tôi, lại là một kế, mặc kệ tôi ở đâu, anh cũng có thể tìm được tôi.” Hạ Thần Hi hiểu rõ cười, tiểu sủng vật này mặc dù là của cô, nhưng Tiêu Tề dẫn nó nhiều năm như vậy, tự nhiên biết tính nết meo meo, muốn khống chế meo meo, dễ như trở bàn tay.
Hạ Thần Hi tinh tế nghĩ đến, tất cả cũng rất không thể tưởng ra, rất làm người ta sợ hãi.
Từ việc cô biết chân tướng, đến việc Lâm Lâm tìm được cô, Hạ Thanh xuất hiện, ám sát Đường Bạch Dạ, cô bắn chết Đường Bạch Dạ, bây giờ, Tiêu Tề tìm được cô, một hoàn khấu một hoàn, hình như là có một cổ lực lượng vô hình.
Thúc đẩy tất cả, để cho bọn họ càng đấu sụp đổ.
Có người từ đó được lợi.
Hạ Thần Hi không biết vì sao lại có ảo giác như vậy, nhưng cô rất rõ ràng, có một phần là sự thực, cô không có cảm giác sai, đến nỗi là bày ra, cô liền không được biết rồi...
”Thần Hi, bây giờ anh ở trong mắt em, thực sự không chịu nổi như vậy sao?” Tiêu Tề cười khổ, đem meo meo cho cô, cũng bị cô muốn trở thành hình dạng này, Tiêu Tề, ngươi thực sự là bi ai.
Hạ Thần Hi lạnh mặt sắc, “Một lần bất trung, bách thứ không cho.”
Tiêu Tề chấn động, Thần Hi, em ác như vậy?
Không bao giờ nguyện ý tin anh nữa?
Meo meo ở trong lòng Hạ Thần Hi, vô tội ngao ô, Hạ Thần Hi vuốt đầu của nó, trấn an nó, meo meo mắt ùng ục có nhiều điều muốn nói nhìn Hạ Thần Hi, cảm nhận được tâm chủ nhân như tro nguội, ở trong ngực cô ẩn núp.
Hạ Thần Hi nói, “Tiêu Tề, anh tới thành phố S đủ lâu, cũng nên đi đi, không biết anh đi đâu vậy, nếu không tiện tiễn tôi đoạn đường.”
Căn bản Tiêu Tề đã nghĩ bảo Hạ Thần Hi theo anh cùng đi, Hạ Thần Hi mở miệng, anh há có bất đạo lý.
”Em muốn đi đâu?”
”Marseille.” Hạ Thần Hi trầm giọng nói, “Chồn đen đến từ Marseille, tôi nói không sai chứ, tôi muốn trở về xem một cái, xem nơi tôi đã trưởng thành.”
”Thần Hi, thời gian em ở Nam Mỹ, so với Marseille nhiều hơn.” Tiêu Tề nói.
Hạ Thần Hi lạnh sắc mặt, “Tôi muốn đi Marseille, nếu như anh không tiện đường, quên đi, chính tôi ngụy trang hộ chiếu cũng không khó, chính tôi đi.”
Cô không nói cho Tiêu Tề, vì sao cô muốn đi Marseille, cũng không nói đến người thần bí điện thoại cùng chuyện của Hạ Thanh.
Cô mơ hồ có một loại dự cảm.
Tiêu Tề không muốn cô hồi mã thi đấu (trở về quê hương), Tiêu Tề cũng không thể biết người thần bí điện thoại cùng chuyện của Hạ Thanh.
”Anh đưa em đi.” Tiêu Tề nói, “Đêm nay liền đi.”
”Tốt!”
Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất nhận được tin tức Hạ Thần Hi phải rời đi, đã là một giờ sau, Tiêu Tề mệnh lệnh chuẩn bị máy bay cho tốt, bọn họ muốn đi Pháp, cơ trưởng đã đợi mệnh, giám thị Tiêu Tề hồi báo tin tức.
Mỹ nhân thiếu tá cùng bọn họ huých một mặt liền đi tìm người, Hạ Thanh cũng không biết anh ta đi tìm ai, nhận được tin tức, Hạ Thanh nheo mắt lại, cười đến phong hoa tuyệt đại, bưng một ly rượu đỏ, cũng không nói gì.