Nhưng mà, anh không trốn, có lẽ nói, anh căn bản là không muốn trốn, căn bản cũng không tin, Hạ Thần Hi sẽ nổ súng bắn anh, anh không tin, Hạ Thần Hi thực sự thủ đoạn độc ác, không tiếc nổ súng với anh.

Thẳng đến ngực tê rần, đau đớn lan tràn, Đường Bạch Dạ mới biết.

Căn bản, tất cả luyến tiếc, chỉ có một mình anh.

Cô tuyệt không quan tâm.

Căn bản, Hạ Thần Hi giơ tay chém xuống, thật có thể nổ súng với anh.

Vừa trong nháy mắt đó, làm Hạ Thần Hi mềm lòng, làm Hạ Thần Hi yêu chính mình, bao nhiêu đáng thương, bao nhiêu đáng buồn, anh thua, thất bại thảm hại.

Thất bại thảm hại.

Hạ Thần Hi, ngươi đủ ngoan (ý như kiên cường)!

Máu tươi từ lồng ngực phun dũng ra, Hạ Thần Hi nhắm mắt lại, trơ mắt nhìn Đường Bạch Dạ quỳ gối trước mặt cô, xem ra giống như động tác quay chậm trong phim ảnh, anh không muốn mất đi ý thức, anh nhìn Hạ Thần Hi.

Thống khổ, quyến luyến, cừu hận, phẫn nộ, điên cuồng, yêu say đắm, tuyệt vọng... Nhất nhất nảy lên, cuối cùng rời rạc, biến mất.

Chậm rãi nhắm mắt lại.

Thân thể, tự nhiên phản xạ co giật.

Tâm Hạ Thần Hi, như bị người đào đi rồi một khối.

Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy chính là một màn này, trên mặt đất tất cả đều là bừa bãi, Lâm Lâm cùng Đường Bạch Dạ, ngực trúng đạn, nhìn như chết đi, cả phòng đều là máu tươi.

Một phòng huyết tinh.

”Chị...” Hạ Thanh không thể tin tưởng nhìn Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi hình dáng gương mặt vẫn luôn là mềm mại, lúc này, gương mặt nghiêng của cô lại lãnh ngạnh như đao, như đao phong, lợi hại, bức người, mang theo một cỗ lệ khí, Hạ Thanh không ngờ, Hạ Thần Hi thực sự sẽ động thủ.

Bao nhiêu người, muốn làm được sự tình này, giết Đường Bạch Dạ.

Bọn họ cũng không bản lĩnh giết Đường Bạch Dạ, Hạ Thanh cũng như vậy, không ngờ, anh ta lại chết ở trên tay nữ nhân của chính mình.

Hạ Thần Hi thu súng, đi ra phòng bệnh, Hạ Thanh liếc mắt nhìn, tình huống này, dữ nhiều lành ít, tiếng súng vang, bệnh viện báo động trước, đã sớm loạn thành một đoàn, ba người thừa dịp loạn, ra bệnh viện...

Dương quang xán lạn.

Hạ Thần Hi ngửa đầu, ánh dương quang đánh vào trên mặt cô, như trời quang(mặt trời) vậy.

Ánh mắt của cô, lại nổi lên mưa mặn chát.

Hạ bảo bối vừa mới tra được nơi Hạ Thần Hi ẩn nấp, liền nhận được điện thoại của Đường lão, Đường Bạch Dạ bị đấu súng, bệnh viện báo bệnh tình nguy kịch, bảo bé lập tức đến bệnh viện, Hạ bảo bối thiếu chút nữa lật úp máy vi tính, vội vội vàng vàng mang theo Lục Trăn đến bệnh viện.

Lục Trăn kinh ngạc cực kỳ, đây là xảy ra chuyện gì?

Không có khả năng động thủ nhanh như vậy, anh cũng không có nhận được tin tức.

Lúc Hạ bảo bối cùng Lục Trăn đến bệnh viện, Đường Bạch Dạ đã là lần thứ hai rơi vào trạng thái nguy kịch, anh và Lâm Lâm cùng nhau bị đưa đến phòng cấp cứu, Lâm Lâm thương thế so với Đường Bạch Dạ hơi nhẹ một chút, đạn đánh vạt ra, cắm ở xương ngực, nội tạng không có thương tổn.

Đường Bạch Dạ lại không có may mắn như vậy.

Vân Dật người ở trên hành lang dài bệnh viện.

Hạ bảo bối sắc mặt tái nhợt, cầm lấy tay Đường lão, “Ông nội...”

”Bảo bối.” Đường lão cũng không bình thường lợi hại, ôm bảo bối, sắc mặt tổ tôn hai người trầm trọng, Lục Trăn nheo mắt lại, lấy công phu Đường Bạch Dạ, anh muốn giết Đường Bạch Dạ đều phải phí không ít khí lực.

Là ai đến bệnh viện, giết Đường Bạch Dạ?

Vân Dật đem một đoạn thu hình giao cho Hạ bảo bối xem, Đường Bạch Dạ ở trong phòng bệnh Lâm Lâm phóng một quản chế khí, vừa lúc đem một màn này ghi chép xuống, Hạ bảo bối khiếp sợ ôm máy vi tính nhìn một đoạn thu hình này.

Mắt đau nhói.

Mammy!

Vì sao a, mammy, tại sao muốn làm như vậy? Mẹ không phải nói daddy muốn giết mẹ, các người tốt xấu sẽ giải quyết vấn đề sao? Tại sao muốn giết daddy?

Thu hình chỉ có hình ảnh không có âm thanh, Hạ bảo bối lại xem thấy được trong mắt Hạ Thần Hi đầy hận ý, như vậy rõ ràng, nồng đậm như vậy, này là mẹ của bé, cũng không phải là người khác giả dạng.