Giống như sau lưng có một cỗ lực lượng, vẫn đang ngăn trở anh tìm được Hạ Thần Hi, không cách nào làm cho anh tới gần Hạ Thần Hi, đem bọn họ xa xa cách ly, Đường Bạch Dạ tâm phiền nôn nóng, lại chờ Lâm Lâm thức tỉnh, Lâm Lâm ngủ hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại.
”Tiểu Lâm, em cuối cùng cũng tỉnh, nói cho anh biết, Hạ Thần Hi ở đâu?” Lâm Lâm vừa tỉnh lại, vệ sĩ thông báo Đường Bạch Dạ, anh lập tức chạy tới phòng bệnh, truy vấn tin tức Hạ Thần Hi, trừ Lâm Lâm, không ai biết Hạ Thần Hi đi đâu.
Cô như hư không biến mất, thành phố S hải lục không tất cả đều phong tỏa, Hạ Thần Hi không thể xuất cảnh, tất nhiên ở thành phố S, Hạ bảo bối nói, Hạ Thần Hi gọi một cú điện thoại cho bé, cô không có chuyện gì, chỉ nói thân thể suy yếu muốn nghỉ ngơi, kêu bé đừng lo lắng.
Hỏi lại, cũng là hỏi không ra đầu mối gì.
Đường Bạch Dạ cho rằng Tiêu Tề sẽ có tin tức, nghiêm mật giám thị Tiêu Tề, nhưng bên phía Tiêu Tề cũng đang phái người tìm Hạ Thần Hi, giống như cũng không biết Hạ Thần Hi ở đâu, anh gọi điện thoại cho Tiêu Tề, thăm dò ý Tiêu Tề, anh ta cũng không biết Hạ Thần Hi đi đâu.
Đường Bạch Dạ đem hi vọng cuối cùng, ký thác trên người Lâm Lâm.
Lâm Lâm bị thương nghiêm trọng, phá hủy dung, cắt đi tử cung, trên người có bao nhiêu xương cốt nứt ra, nhất thời bất động, nói một lời cũng cảm thấy rất gian nan, ngực khó chịu, chính cô cũng mơ hồ một lúc lâu, ánh mắt mờ mịt, vô tội, điềm đạm đáng yêu nhìn Đường Bạch Dạ.
”Tiểu Lâm, em nói cho anh biết, Hạ Thần Hi ở đâu, vì sao em lại xuất hiện ở nơi đó, vì sao lại có máu của Thần Hi, phát sinh chuyện gì?” Đường Bạch Dạ cấp thiết hỏi.
Lâm Lâm nhìn thần sắc sốt ruột của anh, lại nghĩ đến chính mình một thân bị thương, trong lòng hận cực kỳ, cô cũng thành ra cái bộ dạng này, anh chỉ quan tâm Hạ Thần Hi, anh thế nào không quan tâm cô, thế nào không quan tâm cô?
”Đường ca ca, cô ta muốn giết em... Cô ta muốn giết em, cô ta thật đáng sợ, Đường ca ca, cô ta thật đáng sợ.” Lâm Lâm như bị cái gì khiếp sợ, sợ đến run lẩy bẩy, “Hạ Thần Hi điên rồi, cô ta muốn giết em.”
”Đường ca ca, là cô ta làm em bị thương, là cô ta nổ súng bắn em, em chỉ muốn hỏi cô ta một chút sự tình của chị, cô ta lại nghĩ muốn giết em, Đường ca ca, cứu em, cô ta thật đáng sợ...”
Lâm Lâm đột nhiên hô hấp dồn dập, bộ ngực hình như có một hơi không suyễn đi lên, thiết bị biểu đồ phát ra âm thanh tí tách cảnh cáo, đường congsinh mệnh dần dần biến thành một đường thẳng, bác sĩ cuống quýt kinh ngạc đem Đường Bạch Dạđẩy ra ngoài.
Khẩn cấp chọn...
Đường Bạch Dạ như bị sét đánh, nhìn qua gương thấy được bác sĩ đang giúp Lâm Lâm giật điện, cấp cứu, tay chân anh băng lãnh, sắc mặt trầm tĩnh nhìn trong phòng bệnh.
Là Thần Hi?
Thần Hi muốn giết Lâm Lâm?
Sao có thể, Thần Hi không có lý do làm như vậy, anh không tin.
Nhưng Lâm Lâm sợ hãi, không giống như là giả, chẳng lẽ là thực sự?
Đường Bạch Dạ đau đầu không ngớt.
Lâm Lâm bệnh tình nguy kịch, không ngừng co giật, cấp cứu nửa giờ, tình huống cuối cùng cũng ổn định lại, Đường Bạch Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm, anh bực bội ở bệnh viện đi tới đi lui, ba phút gọi một cú điện thoại cho Vân Dật.
Hỏi anh ta có tra được tin tức Hạ Thần Hi hay không, Vân Dật cũng không cho anh tin tức tốt.
Hạ Thanh cùng Thất Thất là FBI, phía sau là nước Mỹ, một đất nước hùng mạnh, mạng lưới tình báo ngăn cản, Vân Dật nhất thời hồi lâu muốn biết bọn họ, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, Vân Dật cũng rất bực bội.
Lâm Nhiên cũng tận lực giúp, lại là không thu hoạch được gì.
Duy nhất có thể có đầu mối từ Lâm Lâm, lại hôn mê bất tỉnh.
Đường Bạch Dạ phi thường sốt ruột, cơ hồ cách một khoảng thời gian liền hỏi một lần tình huống của Lâm Lâm.
Cảnh sát đã tới mấy lần, Đường Bạch Dạ cũng vô tình đánh ra đi, cũng không để ý đến bọn họ.